Page 179 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 179

viết mới. Thời gian sau chợt nhớ điều gì anh đi mò tìm sục sạo
            trong sọt rác tờ bị vò nhàu hôm trước ra vuốt thẳng thớm
            trầm ngâm đọc lại, gật gù... Nhớ lần anh bảo tôi, anh em mình
            có cùng địa chỉ ở đây, cậu đưa bài cho tôi bỏ chung phong bì
            gửi vào tòa soạn Trình bầy đỡ tốn thêm lần tem thư. Đợt ấy
            bài hai anh em đều được đăng trên Trình bầy số 17. Vui lắm!

                    Mấy năm sau tôi vội vã xa Đà Lạt. Từ ấy không gặp lại
            anh. Mãi đến đầu thập niên những năm 90 thế kỷ trước, anh
            Đào Viết Bửu - Hội viên Hội Văn học nghệ thuật Bình Định vào
            Phú Yên tìm trao tận tay tôi bức thư anh Lê Văn Ngăn và căn
            dặn phải chụp tấm hình tôi mang về cho anh thấy mới tin
            Nguyễn Tường Văn còn sống! Đọc xong bức thư, tôi đứng để
            Bửu chụp ảnh mà lòng bàng hoàng bởi mấy lời sâu đậm nghĩa
            tình anh nhắn gửi.

                    Lần sau cùng trước khi mất, nghe tin anh bạo bệnh khó
            qua khỏi, tôi ra Quy Nhơn đến Bệnh viện đa khoa Bình Định
            thăm  anh.  Trên  giường  bệnh  nhận  ra  tôi,  mừng  quá  anh
            gượng ngồi, anh em ôm nhau nửa mừng nửa tủi. Vẫn nụ cười
            thi sĩ-nghệ sĩ trên gương mặt ngày xưa nhưng đôi mắt "nghìn
            khơi không đổi hướng"đã ngấn lệ. Tôi lặng lẽ nhìn về hướng
            đông thành phố  thầm nói như mộng du: "Sóng vẫn đập vào
            eo biển" anh Ngăn ơi!
                                                      Nguyễn Tường Văn
                                                        Tuy Hòa, 09/2019
   174   175   176   177   178   179   180   181   182   183   184