Page 174 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 174
Tình nhớ về một thi sĩ-nghệ sĩ
Nguyễn Tường Văn
Vào một buổi chiều của năm 1970, anh Đoàn Đại Oanh
chạy chiếc honda dame cũ chở theo người thanh niên đến chỗ
tôi ở số 2A đường Hải Thượng, thành phố Đà Lạt (lúc ấy thuộc
tỉnh Tuyên Đức). Sau khi anh Oanh giới thiệu đôi bên và gợi ý
cho anh ta lưu trú lại đây, nhìn diện mạo người thanh niên vui
vẻ dáng thư sinh hiền lành nhưng ẩn chứa nét phong trần rắn
rỏi, lại tin tưởng chỗ anh bạn Đoàn Đại Oanh đưa đến, không
một chút do dự tôi đồng ý ngay. Vậy là tôi kết bạn với thi sĩ Lê
Văn Ngăn từ hôm đó.
Phòng trọ 2A nơi đầu đường Hải Thượng do gia đình
thuê cho tôi và cô em út dưới Phú Yên lên trọ học. Tôi học
trường Đại học Văn khoa còn người em học ở Trung học bán
công Quang Trung. Giờ có thêm anh Lê Văn Ngăn nữa nên
gian phòng chưa tới 15 mét vuông, nếp sinh hoạt trở nên rộn
rã.
Từ ngày anh đến ở chung, phòng tôi không bao giờ
vắng khách. Lúc thì người em ruột Lê Văn Kịch lặn lội từ quê
nhà lên thăm trước khi bị bắt lính đẩy ra chiến trận và chết
sau đó không lâu, khi thì một người em của nhạc sỹ Trịnh Công
Sơn từ Sài Gòn đánh xe lên nhờ anh Lê Văn Ngăn tìm giúp ông
anh Trịnh Công Sơn (vì bấy giờ nhạc sĩ đang ẩn ở Đà Lạt), lúc
lại Nguyễn Lệ Tuân của tạp chí Ý Thức (Nam miền Trung) lên
ghé qua đêm, rồi anh Ngô Thế Lý (Chủ tịch Sinh viên Phật tử
162