Page 166 - Giữa khi mưa lưu hoàng đổ
P. 166
Sẵn mồi, chúng tôi mua một vài chai bia và bày bàn cờ tướng
ra chơi. Anh luôn luôn thắng tôi và lúc nào anh cũng nói một
câu như để an ủi người thua: “Ăn thua là sức bền chớ không
phải tính nhứt thời”. Nhưng anh thừa biết ngay cả sức bền -
tính kiên trì - tôi cũng không có.
Tết năm 1976, tôi có dịp ra Huế, anh đưa tôi đến nhà
chơi. Tôi nhớ mang máng gia đình anh sống trong một xóm
nghèo. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là chiếc xe thồ hàng
hóa do sức người kéo đẩy nằm chổng gọng trên một góc sân
dưới cơn mưa dầm thúi đất năm đó. Tôi liên tưởng đến một
bài thơ anh làm cho Cha.
NGƯỜI PHU XE
cha đã lăn cho con những vòng xe
mồ hôi chảy xuống lấp lánh mặt trời
đọ sức với thiên nhiên
cha nghĩ gì về cuộc sống
sao mà chằn nếp nhăn
sao mà khuôn mặt héo
đêm đêm cha về ngủ bằng mồ hôi vàng
con tưởng tới người cần lao...
nhưng thương yêu thì lỡ dịp
đêm xa nhà
đốt điếu thuốc ngoài hiên một căn nhà dở
tiếng trẻ con khóc
ơn sinh thành linh diệu
con tiên tri định mệnh bằng điểm khởi hành
cha vào đời và hư vô ở đó
những bánh xe quay chậm dần.
***
154