Page 199 - Giuakhimualuuhoangdo
P. 199
Những ngày trước phút lâm chung, nhà thơ Lê Văn
Ngăn đã có một thời gian dài chống chọi với căn bệnh. Sáng
mồng 4 tết năm 2013, vợ chồng tôi đến nhà thăm anh. Lúc
này anh đã không còn nhận biết ai được nữa. Tôi mua bó
hoa cát tường để chị Phước cắm trong căn phòng anh nằm.
Mắt anh nhắm nghiền cùng hơi thở mệt nhọc, đứt quãng.
Sáng mồng 9 tết tôi lại đến thăm anh và nấn ná
không muốn về dù đã đứng bên anh khá lâu… Một lúc tôi
thấy anh thở dốc. Chị Hạnh Phước vội đến đỡ đầu anh, ôm
anh vào lòng và gọi “Anh Ngăn ơi, anh Ngăn ơi” rất nhiều
lần. Phải đến mươi, mười lăm phút trong thời khắc im lặng
nặng nề… hình như đã nghe tiếng chị Phước gọi, mắt anh
đang nhắm bỗng hé mở to vài phút như là để nhìn vợ con ,
bạn bè lần cuối rồi sau đó cũng từ từ nhắm nghiền lại, giã
biệt mãi mãi…
Anh nằm bình yên trong vòng tay yêu thương của chị
Phước trước sự tiếc thương đau đớn của những người con
và sự yêu quý xúc động của bạn bè. Chúng tôi không khóc
mà nước mắt cứ tuôn trào…
Sự ra đi mãi mãi đầy cảm động của anh làm tôi nhớ
da diết đến câu thơ:
“Vì sao mùa xuân đi mùa xuân đến theo đúng hạn kỳ
nhưng những người thân yêu cứ đi một lần rồi đi mãi”
186

