Page 15 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 15
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
Bởi vì chính cái Tuyệt-Vời của Tiếng Việt lại là cái
tuyệt-vời của cả một dân-tộc chúng ta, do đó cái vẻ
đẹp muôn mầu muôn sắc ấy nhất-định không thể là
cái biết của một người hay một nhóm người nào.
Càng không thể là cái biết của một kẻ như chúng tôi
chỉ mới đọc qua bản văn khảo-cứu đã vội dám cho
rằng mình có sẵn cái vốn để biết đến nơi đến chốn
vấn-đề. Cái bản-sắc đẹp vô-cùng vô-tận của Tiếng
Việt là sự hội-tụ, sự kết-tinh một di-sản tinh-thần
đất nước từ ngàn trước đến ngàn sau, của cả một
biển người - trong đó có những vị mà tên tuổi được
nền văn-hóa nước nhà ghi danh và hằng-hà-sa-số
những kẻ vô-danh song sự đóng góp của họ cho
việc tạo-dựng một hệ-thống, một truyền-thống văn-
tự tinh-hoa lại không phải là nhỏ.
Khi đề-cập hai chữ thiêng-liêng và thân-thương:
"Tiếng Việt", có nghĩa là tác-giả đã cố công trình-
bày về nguồn-gốc "Tiếng Nói” nước ta, và phần còn
lại chẳng khác nào như đã dệt ra một bức tranh
sơn-thủy hữu-tình về diễn-tiến lịch-sử của "Chữ
Việt" tiếng mẹ đẻ chúng ta với tất cả vẻ đẹp trác-
tuyệt qua những giai-đoạn phôi-thai, thăng-trầm lẫn
kỳ-ảo của nó.
Vâng, đấy chính là cách bố-cục và diễn-giải về ý-
nghĩa nội-dung cuốn sách Tiếng Việt Tuyệt-Vời mà
tác-giả Đỗ-Quang-Vinh đã chủ-tâm bàn đến trong
suốt trên 200 trang khảo-luận của ông. "Tiếng Nói"
14