Page 17 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 17

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh


            Cái tuyệt-vời của Tiếng Việt còn là ở đây. Xin thưa
            rằng, điều mà tôi vừa nêu ra trên đây, chính là cái
            thú-vị  nhất,  cái  phong-phú  nhất,  cái  duyên-dáng
            nhất, cái huyền-ảo nhất của Tiếng Việt mà tác-giả
            Đỗ-Quang-Vinh đã chú-tâm làm nổi bật lên, bàng-
            bạc trong suốt công-trình sáng-tác của ông. Do đó,
            trước một đề-tài nghiên-cứu thật khô-khan, tác-giả
            đã luôn lồng vào những lời thơ tình-cảm, những câu
            ca-dao  mộc-mạc  bình-dị  chan-chứa  trữ-tình,  khiến
            cho người đọc cảm thấy thoải-mái, nhẹ-nhàng. Tôi
            có thể nói mà không sợ quá lời, là với một số độc-
            giả  mà  nay  mái  tóc  đã  điểm  sương,  khi  đọc  đến,
            bỗng nhớ lại cả một kỷ-niệm của thời son trẻ, nhớ
            đến tuổi vừa mơ-mộng biết yêu-đương. Đôi khi, tự
            mình cười lấy với chính mình và chợt khám phá ra
            rằng sao Tiếng nước ta... tuyệt-vời thế nhỉ. Ấy đấy,
            cái tâm lý của người đời thật phức-tạp mung-lung.
            Giá chỉ đọc Thơ - Thơ Cũ, Thơ Mới hay thưởng-thức
            văn-chương  bình-dân,  văn-chương  bác-học  thì  cho
            dù thấy hay đến đâu vẫn cứ đóng khung ở sự khen
            chê  giới  hạn.  Đằng  này,  lại  đọc  trong  một  thiên
            khảo-luận về nguồn cội Tiếng Việt, nên lúc vừa thấy
            hay cũng là lúc cảm thấy lòng bồi-hồi rung-động về
            nghĩa nước tình nhà qua tiếng nói, qua ngôn-ngữ,
            qua thi-văn. Đây chính là khi hồn nước, hồn dân-tộc
            hiện ra rõ-ràng nhất, chân-thành nhất. Và đây chính
            là lòng ái-quốc được khơi nguồn trỗi dậy!



                                          16
   12   13   14   15   16   17   18   19   20   21   22