Chinh Nguyên Yêu nụ cười mau tàn úa đêm hoa. Lời thề đó sao ta ôm ấp mãi? Cho mộng sầu trang trải với thời gian, Chiều mưa đổ ta lạnh lùng nhớ gọi, Em đâu rồi… Mây tím phủ miên man! 227