Page 313 - Tuyen Tap Tho Chinh Nguyen-Bo Vo
P. 313

Bơ Vơ




               Tình là thế tựa thu vàng hờ hững...
               Cành trơ vơ lá bỏ trốn về rừng...
               Tuổi đã lỡ...đi xa như biệt xứ...
               Tóc trắng đời... quay lại lệ rưng rưng...
               Nếu mai tôi chết trên đường lạ
               Và nếu đời có ai đoái thương...
               Xin phủ cho tôi vài chiếc lá...
               Niệm đời chưa ? - Thưa: Để thời gian...!

               Ta chết đi... Phù vân còn đứng đó...!
               Ta yêu đời, sao trả lại đắng cay...!
               Sinh, lão, bệnh, tử như một cơn say...
               Muốn xé toạc cho đời luôn hạnh phúc...!

               Phải em về đêm khuya trăng xào xạc..
               Bước em đi lá úa lót chân mềm..
               Ta hé cửa.. ồ tiếng thu gió gọi..
               Mơ muội tình xa.. muốn hái sao đêm...
               Đêm yên lặng nhìn gương... ồ tóc trắng...!
               Tuổi xanh xưa thôi đã trả sông hồ...
               Cõng trên lưng một nỗi buồn xa xứ..
               Phiến sầu riêng lệ nhỏ bến Cô Tô...!
               Ta hỏi em... chiều Ban Mê mưa muộn...
               Có thấy lạnh hồn, nghiêng ngả nhớ tên...
               Thầm gọi đó... rồi thở dài... quên đó...!
               Bức tranh tình như bóng nhỏ lặng yên...
               Thôi em nhé...ta xa rồi... có nhớ...!
               Ban Mê xưa nắng bụi... áo em xanh...!
               Suốt đời ta gom lá thu về đốt...




                                        304
   308   309   310   311   312   313   314   315   316   317   318