Page 315 - Tuyen Tap Tho Chinh Nguyen-Bo Vo
P. 315
Bơ Vơ
Đêm trổi dậy thức giấc,
Nhìn gương... Mặt lạ lùng
Chợt thấy đời vào thu...
Gọi xe đi bệnh viên
Biết mình kiếp thiên du...
Tuổi gìa, bệnh tật tới trao hoa...
Có tiếc thương chăng một nỗi nhà...!
Kiếp đời gian díu yêu thương ấy...
Thôi cũng đành... nếu thế... buông xa...
Bây giờ là mùa thu
Lá vàng rơi chiều tím
Bước chân nặng hận thù
Bao giờ... hay thiên thu...?
Em như con cá ngược giòng...
Anh như con tép sợ lòng đại dương...
Cô đơn gánh nặng giữa đường..
Ngã ba đã gặp sao em rẽ hoài...
Ngã nào ai tưởng nhớ ai...?
Một mai hoa nở... đường dài lá vui...
Tôi trả lời ông bạn cố tri:
-- Tôi nợ quê hương chẳng nợ anh...!
Nợ mãi giống nòi, chết chẳng đành...!
Nợ máu xương tàn... thương nguồn cội...!
Nợ người.. nợ đất... mộng thành tranh...!
Tôi và anh sinh ra thời ly loạn.
Vừa lọt lòng đã nghe tiếng pháo đêm..
Nghe hồn nước tôi anh vào cuộc chiến..
306