Page 127 - Đôi Mắt Biển
P. 127

Đôi Mắt Biển







                  BƯỚC CHÂN HOANG

                  Tao tầm gởi, Mày nửa đời vất vưởng
                  Giữa oan khiên, đất mẹ ngập máu xương
                  Mày ôm lấy làm gia tài để sống
                  Tao lìa xa nước mắt nhỏ cuối đường

                  Bao nhiêu năm mày đâu còn xuân sắc
                  Hận lưu vong ngay nơi chốn sinh ra
                  Bước chân buồn lê trên da nhăn mẹ
                  Lệ sầu rơi nhỏ trên xác thân cha

                  Tao cũng thế những đêm dài xa sứ
                  Mộng buồn phiền mơ thấy lối quen xưa
                  Nhìn tóc mẹ bạc phơ chờ con dại
                  Cha dõi biển Đông sóng vỗ, sông mưa.

                  Tình là thế, vỡ toang theo pháo đạn
                  Đời chúng mình giữ nước, nước tan loang
                  Nhà xiêu đổ anh em thành người lạ
                  Kiếp nhục nhằn, mày tao bước chân hoang.
                  San jose March 19, 2008








                                         126
   122   123   124   125   126   127   128   129   130   131   132