Page 125 - Đôi Mắt Biển
P. 125
Đôi Mắt Biển
XUÂN BUỒN
Xuân lại về giữa tiết đông xứ lạnh
Tiễn Táo Quân, ngồi tưởng pháo, hương, hoa
Thương quê hương những người dân quằn quại
Xót mẹ già đếm đốt nhớ con xa
Quê nghèo xưa xuân về nêu pháo nổ
Vang tiếng cười, giọng nói gái, trai vui
Tình như thể chan hoà trong nắng ấm
Sao giờ đây xuân đến dạ ngậm ngùi ?
Thơ tôi viết sao nhòa trên trang giấy?
Dòng yêu thương sao gói ghém đắng cay?
Lời vừa nói sao biến thành hơi tuyết?
Bước chân đi sao nặng trĩu vai gầy?
Ồ ra thế, lòng vẫn mang uất lệ
Khóc non sông Bản Giốc đã không còn
Khóc Hoàng Trường đem cắt cho giặc ngoại
Mẹ Việt ơi, họ xé nát tình con!
Ba mươi ba năm nửa đời phi xứ
Chợt một đêm tóc nhuộm trắng không hay
Tủi thêm đầy, nhục chưa tàn bi phẫn
Đêm giao thừa lệ pha rượu thêm cay…!
Muối đọan trường, đau mùa xuân đang tới
Mẹ đừng buồn, cha đừng đứng chờ trông
Mộng đã vỡ, đời con tàn một kiếp
Chỉ hận mình chưa trả nợ non sông!
Xuân Mậu Tý.
124