Page 198 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 198
tỏ ra chững chạc và điềm tĩnh, gây niềm tin cho mọi người
chung quanh. Trong hoàn cảnh tù tội anh vẫn không quên
tình đồng chí gắn bó, có dịp gặp nhau là anh hỏi han chăm
sóc, động viên an ủi... Anh là người tù ít được gia đình thăm
nuôi nhất. Khi anh bị bắt, chị Bảy phải tảo tần nuôi 12 người
con và cả người chồng hoạn nạn! Anh lại ở quá xa Sài Gòn,
nên việc thăm nuôi anh rất hạn chế. Thế nhưng, mỗi lần anh
được thăm nuôi, anh đều san sẻ cho các đồng chí và cả các bạn
tù mồ côi khác (tiếng lóng để chỉ những người tù không có
thân nhân thăm nuôi), riêng anh cũng chỉ được một phần nhỏ
như các đồng đội của mình! Anh lúc nào cũng vẫn thế, luôn
quan tâm đến người khác hơn mình.
Chính chế độ lao tù khắc nghiệt của tập đoàn Cộng Sản
Việt Nam đã khiến anh lâm trọng bệnh: Ung Thư Gan! Một
bệnh trầm trọng như thế nhưng chỉ được điều trị ngay trong
trạm xá nhà tù và bằng những liều ‘‘Xuyên Tâm Liên’’ nội
hóa!!! Cho nên, chỉ khoảng hai tháng sau, anh đã vĩnh biệt cõi
trần khi tuổi đời chỉ mới 52! (ngày 5 tháng 10 năm 1980, nhằm
ngày 27 tháng 8 năm Canh Thân). Hơn 5 năm sau (đầu năm
1986), gia đình anh mới được phép đưa hài cốt anh về Sài Gòn
cải táng.
Trong thời gian anh bị bệnh, cựu Dân Biểu Nguyễn Ðức
Cung thường tìm cách đến thăm anh. Anh Cung cho biết, anh
suy nhược hẳn đi và nằm thoi thóp trên giường bệnh! Ngoài
anh Cung, còn có anh Phan Thanh Khôi và anh Hồ Ngọc Anh
hàng ngày rau cháo chăm sóc anh. Nhiều ‘‘bạn tù’’ khác cũng
tìm cách đến thăm hỏi an ủi anh, trong đó có cựu dân biểu
Ðoàn Mại (thuộc khối Phật giáo Ấn Quang), ông Nguyễn
Ðức Viên (một lãnh tụ của Việt Nam Quốc Dân Ðảng), cựu
Nghị Sĩ Thiếu Tướng Huỳnh Văn Cao, cựu Trung Tá Nguyễn
Kim Tuấn (tên thật của nhà văn Duy Lam) và ông Hoàng Văn
Hưởng (một lãnh tụ của Việt Nam Quốc Dân Ðảng)... Rất
may, anh Cung được gặp anh lần sau cùng khi công an Việt
Cộng đưa anh lên xe để chuyển sang Trại Mễ tiếp tục điều trị
(Trại Mễ là một phân trại ở Phủ Lý thuộc Tổng Trại Nam Hà).
Anh Cung và đồng đội vô cùng xúc động nhìn anh xa dần... xa
dần... mà không thể nói một lời từ biệt!
Anh Hoàng Xuân Tửu đã mất, để lại nỗi thương tiếc
Lê Đình Cai - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - 197