Page 20 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 20

chuyển công khai vì nhiều con mắt thường xuyên theo dõi của
          dân quân tự vệ theo Việt Minh ở trong làng. Nếu biết được ý
          đồ trốn đi của gia đình, ba má tôi chắc chắn là phải khốn đốn
          với “Ban Hội Tề” ngày đó.
               Ra đi trong đêm tối, mỗi người chỉ đeo theo người một
          bị lát đựng quần áo gọn nhẹ, có vẻ như đi thăm bà con, nếu
          có bắt gặp dọc đường cũng dễ giải thích. Tôi không biết là đi
          được bao lâu thì ba má tôi ghé lại căn nhà dì tôi ở làng Bích La
          khi trời chưa hừng sáng. Dì dượng tôi mừng rỡ đón gia đình
          tôi vào nhà. Trời bên ngoài rất lạnh, anh tôi và tôi được mẹ cho
          ăn mặc nhiều lớp áo và có cả cái tơi chằm bằng lá “ghé”, cứ
          gió chiều nào là xoay về chiều đó nên cũng đỡ rét, vả lại đi bộ
          cả một quảng đường dài nên anh em tôi không thấy lạnh lắm.
               Gia đình tôi ở lại làng Bích La với dì dượng tôi ngày hôm
          đó cho đến xế chiều. Sau khi ăn cơm xong là gia đình sửa soạn
          di chuyển lên tỉnh. Đoạn đường từ Bích La lên tỉnh đi bộ chưa
          đầy nửa tiếng đồng hồ nhưng gia đình đã đi cả tiếng mới tới
          nơi vì anh tôi và tôi còn nhỏ nên đi chậm. Điều may là đoạn
          đường này tương đối an toàn vì gần thị xã nên ít có sự hoạt
          động của Việt Minh (Dì tôi là chị ruột của mẹ, lấy chồng ở
          làng Bích La. Vài năm sau khi dì tôi qua đời vì bệnh, mẹ tôi đã
          đem chị Bé con của dì lên tỉnh nuôi và anh em tôi coi chị như
          là người chị cả của mình).
               Gia đình bắt đầu đặt chân lên thị xã Quảng Trị khi trời
          sẩm tối. Lần đầu tiên thấy ánh đèn chúc ngược ở từng cột
          điện, tỏa ánh sáng vàng vọt lên từng mảng đường rải nhựa,
          rồi những ngôi nhà cao tầng với ánh đèn sáng loáng, thỉnh
          thoảng một vài chiếc xe hơi chạy qua bóp còi tinh tinh, rồi
          những chiếc GMC chở đầy lính tráng... Tôi cảm thấy mình
          như bước qua một thế giới khác náo nhiệt, ồn ào và lạ lùng,
          khác với vùng quê yên ắng, tĩnh lặng mà tôi đã sinh ra và lớn
          lên từ bấy đến giờ...
               Chúng tôi tá túc tại nhà của một gia đình mà tôi gọi là
          bác họ (bác Trương Sĩ Triền) ở con đường chính đi thẳng lên
          nhà ga xe lửa. Ở đó bác Triền đã cho ba má tôi che tạm một
          chái nhà dựa vào vách tường đủ để cả gia đình có nơi cư trú.
          Bác Triền mà ba gọi bằng anh cùng tuổi với ba tôi đã hết lòng
          giúp đỡ tìm việc làm cho ba tôi (Bác Triền về sau tự học đổ


                           Lê Đình Cai - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - 19
   15   16   17   18   19   20   21   22   23   24   25