Page 207 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 207

bị đánh đắm. Tôi nhìn vết dầu loang ra, loang ra xa, rồi vết
           dầu khác trồi lên tiếp diễn mà trong lòng cảm thấy xót xa như
           hồn oan của các tử sĩ vẫn còn lẩn quất đâu đây. Đoàn kéo tay
           tôi qua hướng bên kia của đài kỷ niệm và chỉ cho tôi con tàu
           Missouri ngạo nghễ nằm cách đài kỷ niệm Arizona không xa.
           Chính trên chiếc tàu này, quân Nhật đã phải ký kết thỏa ước
           đầu hàng vô điều kiện để chấm dứt thế chiến thứ hai.
               Hoàng Đoàn tâm sự với tôi: “Bạn thấy đấy, từ con tàu
           Arizona qua đến con tàu Missouri chỉ một khoảng cách ngắn
           ngủi thế mà hàng vạn sinh mạng đã phải ngã xuống trước khi
           chiến tranh kết thúc”. Tôi gật đầu chia sẻ ý nghĩ đầy nhân bản
           này của bạn, người đã cùng tôi sống một thời niên thiếu trong
           khói lửa chiến tranh. Chúng tôi bùi ngùi rời khu tưởng niệm
           Trân Châu Cảng trầm lặng để trở về khu thị tứ Waikiki náo
           nhiệt của một ngày cuối thu.
               Điều thú vị nhất tôi không thể quên được trong chuyến
           đi này là khi trở lại Honolulu, xe đổi “lane” vào xa lộ Nitmitz

           Highway (Nitmitz là tên của vị Đô Đốc chỉ huy chiến hạm
           Missouri, là nơi mà Hoa Kỳ đã chấp nhận sự đầu hàng của
           quân đội Nhật), Hoàng Đoàn đã đưa chúng tôi đến một khu
           đất tiếp giáp giữa xa lộ và đườ ng ValeKelburgh, nơi đây cả
           một mảng trời hoa phượng đỏ rực làm chúng tôi nhớ lại những
           hàng phượng vĩ dọc bờ sông Hương, bên cạnh trường Đồng
           Khánh và Quốc Học. Ôi, biết bao kỷ niệm đẹp của một thời hoa
           niên tràn về trong ký ức. Chỉ có khác ở đây, hoa phượng nở
           đỏ rực vào giữa mùa thu trong khi ở quê nhà “ve kêu phượng
           nở” là dấu hiệu mùa hè chia xa của lứa tuổi học trò. Chúng tôi
           đã chụp rất nhiều hình ảnh dưới các tán phượng đỏ thắm như
           để níu kéo lại một quãng đời đã trôi xa vào dĩ vãng. Nhà tôi
           và chị Đoàn, một cô gái Nguyễn Hoàng bên cạnh một nữ sinh
           Đồng Khánh năm xưa cùng giang tay níu cành hoa phượng
           trong dáng điệu ngây thơ của độ tuổ i trăng tròn.
               Cảm ơn người bạn đã cho chúng tôi được ngắm nhìn lại
           màu hoa phượng đỏ thắm mà  kể từ ngày rời bỏ quê hương,
           tưởng sẽ không bao giờ còn thấy lại.
               Trở lại khách sạn Honolulu, chúng tôi ra bờ biển. Trời
           đã chiều, nắng còn đẹp và ấm áp. Tôi tắm biển ở đây nhưng
           không thích thú lắm vì bãi biển cách khách sạn chúng tôi ở


           206 - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - Lê Đình Cai
   202   203   204   205   206   207   208   209   210   211   212