Page 300 - cea5e377cf074960b98d88a2154294d3_1_tmp
P. 300

Lê Đình Cai * CHIẾN TRANH QUỐC CỘNG TẠI VIỆT NAM 1954-1975


                    Đúng vào ngày 30-3-72, Bắc Việt đã thực hiện cuộc tổng tiến
             công vào giới tuyến Quảng Trị. Ngày 5-4-72 mở mặt  trận Bình
             Long, tấn công đánh chiếm thị xã An Lộc để lập thủ đô cho chính
             phủ CMLTCHMNVN. Ngày 3-4-72 mở mặt trận Kon-Tum ở Cao
             Nguyên và Bình Định ở duyên hải để cắt Nam Việt Nam ra làm
             hai. Các đơn vị tham chiến trên ba mặt trận này toàn là những sư
             đoàn chủ lực từ Bắc Việt đổ nào, có đủ xe tăng, đại bác và rốc két
             của Nga Sô, mạnh hơn vũ khí của Hoa Kỳ viện trợ cho miền Nam
             theo kế hoạch Việt Nam hóa, tổng cộng là 14 sư đoàn và 26 trung
             đoàn biệt lập tức chừng 450.000 quân. Cuộc hành quân mệnh danh
             là "Chiến Dịch Nguyễn Huệ" (ý muốn nói là chiến dịch tốc chiến
             tốc thắng) do đại tướng Văn Tiến Dũng chỉ huy. Trong khi đó vào
             hồi đầu 1972, lực lượng Mỹ ở miền Nam chỉ còn 70.000 quân, đến
             26-4-1972 giữa vụ "Mùa Hè Đỏ Lửa" (theo cách gọi của nhà văn
             Phan Nhật Nam trong bút ký chiến tranh của ông), Nixon lại tuyên
             bố rút thêm 20.000 quân nữa. Đến cuối năm 1972 thì lực lượng Mỹ
             chỉ còn lại 44.500 (theo ghi nhận của Nguyễn Phú Đức, sđd, tr.
             302). Quân lực VNCH  thì có chừng 1 triệu 100 ngàn,  gồm nửa
             triệu  quân  chính  quy  nhưng  đóng  tản  mác  nhiều  nơi  trong  khi
             CSBV tập trung quân để tấn công vào ba mặt trận như vừa nói.

                3.- Giai đoạn thứ ba (từ tháng 11-71 đến 18-7-72):
                  Với sự thắng thế của chiến dịch Nguyễn Huệ, Lê Đức Thọ sẵn
             sàng gặp lại Kissinger ở Ba Lê ngày 2-5-72. Nixon kể lại cuộc gặp
             này như sau: "Ngày 2-5-72, Kissinger gặp phái đoàn Hà Nội ở Ba
             Lê để mật đàm với Lê Đức Thọ. Từ nhiều năm, ông ta đã phải luôn
             luôn nghe những chuỗi dài chửi rủa của đối phương. Lần này, vì
             tin rằng sắp thắng trận quân sự, cho nên những đại diện của Hà Nội
             càng hỗn láo một cách không chịu nổi. Sau ba tiếng đồng hồ ngồi
             nghe chúng chửi bới và mạt sát, Kissinger bèn cắt đứt cuộc mật
             đàm". Cũng TT Nixon kể tiếp: "Đó là cơ may chót của Hà Nội. Tôi
             (Nixon) cho rằng hiện nay việc cần thiết là phải chiến thắng bọn
             xâm lược Bắc Việt. Nếu kẻ địch có một nhược điểm, thì đó là hệ
             thống tiếp liệu của họ. Cứ theo các phúc trình của tình báo, thì lực
             lượng địch cần phải có mỗi ngày nhiều ngàn tấn đạn dược và nhiên
             liệu. Vậy phương tiện hay nhất của chúng ta để đẩy lui cuộc xâm
             lăng là phải thực thi một hành động quyết định để chấm dứt việc

                                           299
   295   296   297   298   299   300   301   302   303   304   305