Page 51 - No Em Mot Doi
P. 51
NỖI BUỒN
Tôi theo anh Khuông về làng, nơi tôi đã sinh ra và lớn
lên trong tuổi dại, lòng tôi chợt xúc động lạ thường khi chợt
nhìn thấy tháp chuông có cây thánh gía sừng sững phía xa
trên bầu trời nắng hạ giữa trưa, nhìn những ngọn tre lắc lư
theo gío trong ánh nắng thênh thang như vẫy chào tôi về, và
đàn cò đang hạ cánh xuống đồng lúa xanh mạ non
.
Tôi nhìn con trâu đang kéo cầy tự dưng thấy mắt cay
nhớ tới mẹ tôi ngày nào cũng theo trâu trên cách đồng chiêm
cày bừa thay cho cha, vì cha tôi đã bỏ làng đi kháng chiến
dường như không tin tức, biền biệt không nơi cố định để mẹ
tôi biết hầu tìm tới hay yên phận đợi chờ.
Mẹ tôi làm dâu đúng nghĩa với câu “gánh vác giang
sơn nhà chồng” nuôi ba con trong cơ hàn của nhà nông đất
cày nên sỏi đá, nắng lửa, và đồng chiêm gía lạnh sương
muối mủa đông.
Quê tôi, đúng nó hiển hiện cái nóc nhà thờ đã hơn
100 năm luôn là hình bóng yêu thương để tôi ao ước muốn
tìm về, ở đó tôi đã lon ton đi chân không giầy dép chạy theo
mẹ cầm vồ đập đất, để đất vô tình cắt chân chảy máu hầu
đồi lấy chén cơm khoai độn năm nào. Cũng ở đó tôi đã nắm
tay mẹ đứng trên bừa cho trâu kéo để làm vỡ đất trên đồng
chiêm, và mẹ khom lưng từ sáng sớm đầy sương lạnh cấy
lúa mùa nước tới chiều muộn đổ bóng đêm mới về nhà ăn
50