Page 47 - No Em Mot Doi
P. 47
- Đúng. Mà phim Cộng Sản quay ai mà coi, toàn
chuyện bịa đặt để tuyên truyền không à. Ta kiên nhẫn coi
phim Cộng Sản mấy chục năm rồi, chẳng có gì mới mẻ cả,
chỉ những tung hô bác Hồ, chiến thắng thực dân Pháp, đế
quốc Mỹ và bám hào quang ảo tưởng của Điên Biên Phủ.
Nếu có hô hào và bắt buộc dân đi coi phim chiếu ngoài trời
để tâm lý chiến thì dân mới đi coi, bình thường đâu có thì
giờ mà coi. Cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc coi cái gì
chứ.
- Dạ
Bỗng bác Hải hỏi tôi, sau khi tôi đứng dậy chào bác ra
về.
- Bao giờ con về lại bên Mỹ.
- Dạ, có lẽ sau khi hết ngày khế ước du lịch với hẵng
Phương Nam là con về Sài Gòn sửa sọan về Mỹ.
Giọng bác Hải bất ngờ trùng xuống.
- Thôi, lần này là lần cuối bác cháu mình gặp nhau,
đó là cái phước của bác cháu mình rồi. Con luôn giữ lòng
nhất tâm nghe. Bác có thể ra đi bất cứ lúc nào. Con về lần
sau có thể không gặp bác nữa đâu.
- Dạ, con nhớ những gì bác đã nói với con hôm nay.
Tôi quay người bước vội qua cửa phòng khách, len lỏi
qua mấy chiếc xe máy ra khỏi hiên nhà và rẽ phải để đi bộ
về bờ hồ Hoàn Kiếm. Tôi biết bác Hải đứng nhìn theo bước
chân tôi chạy trốn bác, chạy trốn sự thật của dòng họ tôi, tôi
biết rằng, tôi không thể ôm hận thù cả cuộc đời được như
bác, và mẹ, một thế hệ đã dần đi vào quá khứ nhưng cố ôm
lấy dĩ vãng oan nghiệt đau thương.
Tất cả rồi cũng tàn, tham vọng bá vương rồi cũng bị
hủy diệt theo thời gian để thay vào lòng yêu chuộng nhân
46