Page 57 - No Em Mot Doi
P. 57
danh những đứa trẻ nào dám mang chuyện gia đình cha mẹ
ra nói trong buổi học tập, và hô hào chúng tôi phải tranh đua
với nhau trong sự đẽo súng gỉa bằng cây để thực tập bắn
bằng mồm giết thực dân Pháp. Họ dạy chúng tôi làm cách
nào dò hỏi tin tức để báo cáo cho du kích quân, mang chất
nổ trong người, và làm nổ để được vinh danh hy sinh cho tổ
quốc như truyện bịa đặt Lê văn Tám ôm bom giết giặc thù.
Những anh chị du kích đã dạy chúng tôi ca những bản
nhạc tuyên truyền, và cách sống rình mò xem xét những
người chung quanh để tố cáo lấy điểm, để được tờ giấy khen
thưởng là chiến sĩ tí hon cách mạng tốt, nhưng sau khi về
nhà bên cha mẹ, chúng tôi lại được giáo huấn chỉ dẫn phản
ngược lại đường hướng cán bộ du kích chỉ dạy, do đó lòng
chúng tôi chẳng được yên bình trong yêu thương, toàn
những nghi ngờ đố kỵ lẫn nhau hổn loạn trong sự suy nghĩ
non nớt tuổi dại để so sách những chỉ dạy giữa các anh chị
du kích và gia đình.
Vùng trời Đông anh hùng tươi sáng vùng lên.
Đàn bồ câu trắng bay về trong nắng mới.
Đàn bồ câu xiết tay nhau.
Súng búa liềm trên đường tranh đấu,
tới hoà bình. Nhà máy vang rền lúa vàng.
Đảng Lao Động Việt Nam là dòng máu,
toàn dân đấu tranh..
Bây giờ những đứa trẻ trước mặt tôi đã không hát những
bản nhạc tuyên truyền đấu tranh cách mạng để kêu gọi giới
trẻ hy sinh vì nước nữa, hiện tại đã không còn chiến tranh,
quân thù. Chỉ còn dân nghèo với ách thống trị của đảng
Cộng Sản trong đời sống người dân quê bữa cơm no hay đói
nhờ vào đồng lúa được mùa hay mất mùa, do đó người Cộng
Sản đã chuyển hướng tuyên truyền mị dân, và dạy những
đứa trẻ hát những bản nhạc ca ngợi đạo đúc Hồ Chí Minh
56