Page 58 - No Em Mot Doi
P. 58
như một vị thánh, như người cha của dân tộc kêu gọi người
dân phải hy sinh thêm nữa cho cách mạng đi tời đại đồng.
Vinh danh Hồ Chí Minh như một huyền thoại thần thánh
trong nhân gian miền quê, hầu người dân dễ tin để tiếp tục
hy sinh cho đảng. Cũng như cán bộ chính trị làng đã dạy cho
các em luôn luôn phải trung thành với đảng, trước vì đảng,
sau vì nước để làm bất cứ chuyện gì với thực chất tam vô
trong chính sách mị dân của họ.
Những bạn thân xưa của tôi bây giờ đã dần vắng bóng,
chỉ còn tôi đứng cô đơn tưởng lại hình bóng mình qua lũ trẻ
dại dột ngây thơ quê mùa như tôi ngày cũ.
Tôi nhìn đường thẳng của hai cánh cửa chính của nhà thờ
với hai cánh nặng nề đã khép, tự nhiên tôi mỉn cười bước tới
đẩy thử cánh cửa. Cánh cửa không mở ra như thủa nhỏ tôi
cũng đã làm để lẻn vào phía trong nghịch ngợm, phá phách,
một mình một cõi chạy nhẩy không ngừng chân, tay với
chiếc quần sà lỏn đen đủi dơ bẩn không áo, và mớ tóc rối bù
bên trong nhà thờ. Tôi đã dùng cây sào thắp nến, trèo lên
trên các bệ thờ cao để bắt những con chim sẻ non đậu trên
đầu, tay các bức tượng. Tôi đã ham đưổi theo những con
chim yếu ớt, cố tình đập những con chim sẻ đang hớt hãi
bay và đậu trên đầu, tay các bức tượng trên cao, nên vô tình
đã làm đầu và tay các bức tượng vỡ nát rơi xuống sàn gạch
làm vang lên những âm thanh lạnh sắc trong khung cảnh
tĩnh mịch của trưa hè quê nội.
Ngày đó tôi đã bị ông trùm coi nhà thờ bắt tại trận, nắm
tay dẫn tôi trao cho mẹ vì lỗi lầm phá phách nơi tôn nghiêm,
và đã bị mẹ bắt nằm xuống giữa sân nhà phạt trận đòn để
đời trước khi mẹ tôi đi Hà Nội mua những bức tượng khác
đem về trả lại cho nhà thờ. Sau đó tôi bị đau nặng cho nên
mẹ đã nói rằng. Chúa phạt thằng quỉ con phá nơi thờ
phượng nhà chúa.
57