Page 63 - No Em Mot Doi
P. 63

chúng đồng loạt kêu vang, tung cánh vút lên trời trong chiều
           vàng bay về phía chân trời thật xa, chúng bỏ lại tôi bơ vơ
           nhìn những ruộng lúa vàng ngả ngọn trên cánh đồng đã có
           những đám mây xám kéo về.

           Tôi lang thang giữa cánh đồng lúa chín mênh mông đứng
           dõi mắt thật xa để tìm nóc nhà thờ hầu lấy phương hướng về
           làng.
                   Tôi đã vấp ngã ì ạch, lảo đảo trên những bờ ruộng trơn
           chợt vì sấp nước, và tôi cũng đã cười lớn hạnh phúc để phục
           tôi và tự hỏi . “ Sao ngày xưa tôi chạy trên những bờ ruộng
           lúa này không bị ngã. Thì ra cái thói quen chân quê đã mất
           trong  tôi,  tôi  đã  chẳng  còn  đi  chân  không  chạy  nhẩy  trên
           đồng ngô khoai lúa gịa, linh hồn quên của tôi cũng đã dầy
           dạn nắng sớm mưa chiều phố thị khắp nẻo, xác thân tôi cũng
           đã mòn mỏi với thời gian cho nên đã mất đi cái chất phác
           ruộng đồng, cho nên người dân trong làng nhìn tôi bằng cập
           mắt lạ lùng như người khách không quen. Tôi là kẻ áo gấm
           về làng với nỗi nhớ, nhưng khi bước trên quê hương lại cảm
           thấy chính mình ngại ngùng xa lạ mọi người.

           Bỗng có một bà cầm cái cuốc chạy tới bên hỏi tôi.

           - Ê Trống, mày còn nhớ tao không ?

           Tôi chợt liếc nhanh bà ta với chân lấm tay bùn cầm cái cuốc,
           quần áo chẳng lành vá chằng chịt, đội chiếc nón hơi  rách
           cạp, mái tóc cũng đã hoa râm, và da nhăn cằn cỗi. Tôi đoán
           chừng bà ta khoảng hơn 70 tuổi.

               - Tôi không còn nhớ bác là ai, tôi xin lỗi bác. Sao bác
           biết tên tôi? Tôi lúng túng trả lời.

           Bà ta bật cười



                                             62
   58   59   60   61   62   63   64   65   66   67   68