Page 87 - No Em Mot Doi
P. 87

-  Ừ, tao đi một mình, Mỹ Thanh ở nhà, vì nàng không
           quen vào những chỗ đông nguời.
               -  Mẹ kiếp, tao thấy mày có phươc đó. Mỹ Thanh hiền
           và đảm đang quá. Nàng lo cho mày nhiều hơn là mày lo cho
           nàng.

               -  Phước hay họa tao đều không màng tới. Thân tao 12
           bến nước trong nhờ đục chịu. Tình đầu hay tình cuối cũng
           thế thôi. Đời tao lận đận về tình nhiều chứ không lận đận
           công danh.

               Châu nháy mắt và ra dấu cho tôi quay về hướng phải
           của hắn, rồi nói.
               -  Mày nhìn qua bên phải của tao, cách ba bàn xem có
           ai ngồi đó hay không? Tao và mày sẽ vào bàn đó. Tao biết
           mày sẽ đi một mình nên bảo thằng Tâm xếp chỗ cho mày và
           tao.

               Tôi vừa đưa mắt nhìn vào bàn mà Châu chỉ, mắt tôi đã
           đập  ngay  vào  sóng  mắt  của  Diễm  Diễm,  nàng  đã  nhìn  và
           quan sát tôi tự bao giờ tôi không hay. Tôi ngỡ ngàng ngó
           nàng, và biết nàng xúc động khi hai sóng mắt hai đứa vừa
           chạm nhau. Diễm Diễm của tôi bây giờ ngồi đó, tóc đã cắt
           ngắn và có chút đổi mầu như nhuộm, nàng nhìn tôi bằng đôi
           mắt buồn vời vợi trong nỗi mừng cho tôi đã thoát khỏi Việt
           Nam, và an bình cuộc sống nơi xứ lạ. Tuy nhiên ánh mắt
           buồn của nàng chợt thoáng nét vui trên gương mặt rồi mất
           hút sau đó trả lại sự yên lặng xa xăm. Nàng rất gần tôi vai
           sát vai trong tư thế ghế ngồi sát, chật bàn của buổi tiệc đông
           người, nhưng thật sự đã thật xa, và tôi cũng thật sự biết rằng
           sau sự bất ngờ gặp lại hôm nay tôi sẽ mất nàng vĩnh viễn, tôi
           cố giữ bình tĩnh gật đầu chào nàng, sau đó ghé tai Châu.

               -  Sao Duyên ở đây? Tao tìm nàng mấy chục năm.



                                             86
   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91   92