Page 88 - No Em Mot Doi
P. 88
- Mày hay thật. Mấy chục năm xa nhau mà tụi mày còn
nhận ra nhau, tao phục tụi mày.
- Duyên nhận ra tao?
- Duyên nhận ra mày từ xa vì nụ cười của mày khi mày
đang chào hỏi bạn bè, và trong khi mày đang đi tìm bàn.
Nàng chỉ mày cho tao hay. Tao giả vờ nói. Không phải
mày, nhưng nàng nhất quyết là mày. Tao có nói với Duyên
là mày từ San Jose xuống. Nàng ngạc nhiên và mừng rỡ
nhưng sau đó yên lặng và tao hiểu được sự yên lặng đó.
- Vì thằng Mỹ gồi bên cạnh đó phải không?
- Tao không biết. Nhưng cũng có thể đúng. Châu trả
lời.
Tối ngồi bên cạnh Duyên như Châu cố dàn cảnh, và bắt
tay mọi người trong bàn như phép lich sự xã giao, khi bắt
tay Duyên tôi thấy bàn tay nàng run run, và dường như nàng
muốn nắm chặt lấy tay tôi, nhưng đôi mắt nàng thì thực sự
đã chạy trốn. Tôi biết tôi đã mất nàng vì chính tôi cũng
chẳng còn gì để nói với nàng. Tôi cúi đầu hỏi nhỏ.
- Diễm Diễm, John là chồng em?
Mắt Diễm Diễm chợt ngước lên nhìn tôi với nét buồn
vội hiện trên mi, nàng nói nhỏ.
- Phải, Chồng em. Nhưng nó ghen lắm. Anh đừng nói
gì về chuyện chúng mình nghe. Em muốn yên thân lỡ rồi
anh.
Tôi cười và nói với nàng bằng tiếng anh, vì tôi có hậu ý
cho John biết chúng tôi chỉ là bạn.
- Tóc đã bạc rồi còn gì đâu mà nói. Chúc mừng cho
Diễm Diễm, như vậy là anh yên lòng rồi. Mong John và
Diễm Diễm, hai người luôn hạnh phúc.
- Ủa, tại sao mày gọi Duyên là Diêm Diễm? Châu ngạc
nhiên hỏi tôi.
87