Page 318 - Ca Dao Thoi Cong San quyen 3
P. 318
Ca Dao Thời Cộng Sản
14.
Tập thể không làm ra văn chương vì nó không
có cảm nghĩ riêng, tâm sự riêng, tính cách riêng. Nó
là vô danh. Một tâm sự mãn nguyện, những tiếng
cười hoan lạc, một kiếp người quá đầy đủ cũng
không thể có chỗ đứng trong văn chương. Vì văn
chương bao giờ cũng thuộc về những tiêng kêu của
con người để đòi lại những gì còn thiếu: thiếu tự do,
thiếu công bằng, thiếu hạnh phúc… Đời người là bể
khổ, những khao khát về tinh thần của con người là
vô cùng nên mới cần có văn chương và nghệ thuật
để bù lại. Còn mọi thứ đều được biết, đều đầy đủ,
đều mãn nguyện thì tôn giáo không còn, triết học
không còn, và tất nhiên văn chương cũng không thể
còn. Nó sẽ chết vì bị ngạt, vì không còn những
khoảng trống huyền bí để suy nghĩ, để mơ mộng và
để thở. Những gì mà chủ nghĩa cộng sản hứa sẽ
thành hiện thực trong tương lai thì cái hiện thực ấy sẽ
giết chết cả loài người. Vì thượng đế đâu cần những
con dòi béo quay lúc nhúc dưới chân Ngài. Cũng may
đó chỉ là những lời nói dối, tự dối mình và dối người
của những con người đã phải sống nhiều trăm năm
trong cùng khổ, trong tuyệt vọng. Còn hướng tới thiên
đàng ư? Là thiên đàng trần gian hay thiên đàng
thượng giới cũng không một ai có thể sống nổi. Sống
không lo nghĩ, không mong muốn, không đấu tranh là
kiếp sống con dòi rồi. Chả lẽ những con dòi cũng có
thể cất cao những cái đầu múp míp của chúng để làm
ra triết học và thơ ca!
Những điều viết trên đây không do tôi tưởng
tượng ra mà do những trải nghiệm bản thân mà có.
Những năm còn trẻ cả vợ lẫn chồng đều ăn lương
quân đội, lại phải nuôi dưỡng những bốn đứa con,
nhà ở ven bãi sông năm nào cũng phải chạy lụt, lại
quá chật có 15 mét vuông. Ăn thì mì ( khoai mì, saén)
317