Page 315 - Ca Dao Thoi Cong San quyen 3
P. 315
Vũ Ngọc Đĩnh-Chinh Nguyên
tự phê bình và phê bình rộng khắp toàn đảng, các
đảng bộ trong cả nước đều nhiệt liệt hưởng ứng, đều
nhắc lại với lòng nhiệt thành hiếm có trong các bài
diễn văn có đảng tính cao của họ. Đó là một màn diễn
khổng lồ, rất tốn kém, chả đem lại bất cứ kết quả nào.
Vì chỉ là diễn thôi, người cũ kẻ mới đều vào vai rất
thành thạo. Rút cuộc kẻ có tội vẫn ngày càng hung
hãn, càng tự tin, còn người tố tội càng lúc càng dè
dặt, hãi sợ. Kỳ quái nhỉ?
Các tín đồ của học thuyết Mác đều rất tin môi
trường xã hội và hoàn cảnh cá nhân có ý nghĩa quyết
định tới sự hình thành tính cách con người. Một địa
phương có nhiều phong trào cách mạng tích cực ắt
phải sản sinh ra nhiều tập thể tốt, một tập thể tốt sẽ
sinh ra nhiều cá nhân tốt. Con người là một thực thể
vật chất nên không thể thoát ly những điều kiện vật
chất đã cho phép nó tồn tại. Nhưng nó còn là một
thực thể sinh học, một thực thể tinh thần, tâm linh,
văn hoá bao gồm lịch sử cá nhân và dòng họ ở trong
nó. Nó cũng không thể biết hết nó, không thể biết hết
những phản ứng bất thần trong chính nó khi vấp phải
những đối nghịch trong cuộc sống. Nên cái thế giới
tinh thần, tâm lý của con người là rất đa dạng, phức
tạp, có muôn vàn lối đi ngoắt ngoéo. Từ thời con
người có ngôn ngữ để giao tiếp, có chữ viết để lưu
lại, có văn chương để bày tỏ những bí mật của riêng
rình, nó vẫn không ngớt than thở là chả biết được
bao nhiêu về mình và đồng loại. Con người vẫn
nguyên vẹn là một bí mật mênh mông, sâu thẳm như
từ thủa nguyên sơ vậy. Người cộng sản phải kiêu
ngạo lắm mới dám bày cái trò chỉnh huấn phê bình để
lãnh đạo một cách chuẩn xác cái phần khó nắm bắt
nhất trong con người. Vì nó biến hoá, nó phù du như
mây như gió vậy.
314