Page 310 - Ca Dao Thoi Cong San quyen 3
P. 310
Ca Dao Thời Cộng Sản
tự mình ngậm ngùi với mình, ứa lệ với riêng mình.
Chả trách ai cả, chả giận ai cả, cũng chả lên án một
ai. Vì không có vật cản nào nảy sinh trong ta khi đọc
nên chữ nghĩa của tác phẩm cứ mặc nhiên trôi vào
tận những kẽ ngách trong cái tâm sự u uẩn, những
khát vọng thầm kín của riêng ta, đọng lại trong ấy, rồi
cứ thẩm thấu dần dần vào cái thế giới tinh thần của ta
một cách vô thức, giúp ta nhận ra một vùng sáng mới
lạ nào đó, gột rửa một vài thành kiến, thay đổi một vài
quan niệm, và ta vẫn nghĩ một cách khoan khoái là
chính tự ta đã chủ động thay đổi, tuyệt nhiên không
theo lời chỉ bảo của một ai cả, của một học thuyết
nào cả, hoặc nhập vào một cách bất chợt một phong
trào thời thượng nào cả. Bất cứ cái gì xa lạ với bản
tính của mình, với thói quen của mình, nói một câu,
với những gì làm nên lai lịch của mình, chả sớm thì
muộn đều bị đào thải để mình lại được trở về với cái
nguyên gốc. Tôi được biết có một cụ linh mục yêu
nước và cấp tiến được cách mạng tín nhiệm mời lên
khu làm việc cho kháng chiến thời đánh Pháp. Những
khi ngồi một mình cụ vẫn rất buồn vì ở trong rừng
không có nhà thờ để cụ đi lễ và làm lễ. Cụ nhớ Chúa,
nhớ bày chiên và nhớ cả những lời nói của đấng
chăn chiên với bày chiên trong công việc của mỗi
ngày. Khi cụ sắp mất cụ thiết tha yêu cầu được một
linh mục đang coi sóc một xứ đạo nào đó tới rửa tội
và xức dầu Thánh cho cụ. Lại một chuyện khác, khi
tôi được tiếp xúc với một vị lãnh đạo cấp cao của
Đảng khi ông đang còn làm việc, quả thật tôi đã từng
nghĩ ông là con người kiểu mẫu của một xã hội tương
lai, chả nói gì, nghĩ gì về mình, tất cả cho tổ quốc, cho
sự nghiệp, cho nhân dân. Nhưng rồi ông bị mất chức
vì không được bầu lại vào uỷ ban trung ương của
Đảng, một chuyện rất bất ngờ với nhiều người. Khi
đại hội công bố kết quả bầu cử, nghe nói ông đã oà
khóc, rồi khóc thầm lén tới mấy năm, không đi đâu
309