Page 308 - Ca Dao Thoi Cong San quyen 3
P. 308
Ca Dao Thời Cộng Sản
những khẩu hiệu, cờ quạt, kèn trống, diễn văn và đáp
từ, vỗ tay và tặng hoa. Đám đông không thể đứng
mãi dưới nắng để nghe lãnh tụ diễn thuyết. Họ luôn
mong đợi được giải tán để về nhà. Con người ở nhà
vẫn cũ kỹ nhưng là người thật chứ không phải là sự
nhập đồng chốc lát khi đứng trong đám đông. Tôi thật
lòng yêu mến, ngưỡng mộ Fidel, một nhà yêu nước
kiên cường, một nhân vật đã thuộc về lịch sử của
Cuba. Ông là một trí thức lớn, bạn tâm giao của
Marquez, nghe nói trong túi lúc nào cũng có một cuốn
tiểu thuyết đang đọc dở. Bởi vậy tôi mới lấy làm lạ khi
ông buộc dân chúng phải đứng hàng nửa ngày dưới
nắng để nghe ông cao đàm khoát luận về đủ mọi vấn
đề. Lúc cách mạng mới thành công nói dài thế vì
người dân còn đang háo hức với cuộc sống mới và
các ngôn từ cách mạng cũng rất mới. Như một cặp
tình nhân đang yêu nhau, đang cần nhau, nói với
nhau đủ thứ chuyện vớ vẩn nhưng chả ai thấy thời
gian là dài. Còn đã thành vợ thành chồng thì chỉ cần
nói ít thôi, chỉ nói những việc cần làm thôi, chứ cần gì
những thuyết lý dông dài. Mao Trạch Đông cũng thế,
ông là một nhà chính trị thông kim bác cổ, quanh nơi
ông làm việc và cả nơi ông nghỉ ngơi sách đang đọc
xếp từng chồng, nhưng xem ra cũng chả hiểu đồng
bào ông bao nhiêu. Người dân ở đâu cũng thế, đều
muốn có một cuộc sống bình yên, được tính việc cá
nhân và gia đình trong một khoảng thời gian dài, một
trăm năm chẳng hạn, không có những thay đổi lớn
trong lối sống, trong công ăn việc làm, trong các giá
trị, đặt biệt là giá trị của đồng tiền. Chứ cứ phải sống
mãi từ năm này qua năm khác trong các phong trào
cách mạng, lúc chống tả lúc chống hữu, những hội
nghị toàn quốc và địa phương nối nhau không dứt,
những hô hào la hét từ trong nhà ra ngoài đường như
một lũ hoá rồ, các quan hệ xã hội và các giá trị thay
đổi soành soạch thì còn biết đằng nào mà sống. Vả
307