Page 220 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 220
lo, mọi giấy tờ con sẽ lo, ngày mai mẹ sẽ có ngay
Termin". Cái hạnh phúc của người mẹ được con lo lắng
tôi chưa kịp tận hưởng thì đã bị những lo âu vô cớ ập
đến, cái đầu của tôi bắt đầu làm việc "hay mẹ hoãn lại,
chờ sau đám cưới con, con nghĩ sao?". Cậu con tôi vỗ
vai mẹ cười nhưng cương quyết "không có gì mẹ phải
lo, chuyện lấy viên sạn là chuyện routine, họ làm mỗi
ngày cả chục bệnh nhân!!". Biết là lấy cớ chuyện đám
cưới để trì hoãn việc mổ xẻ không xong, tôi đành nghe
lời con mà lòng dạ lo lắng vô cùng. Người vốn ghét bệnh
hoạn, sợ uống thuốc, bây giờ phải vô nhà thương, hỏi
quý vị làm sao không khỏi lo!
Lần đó, viên Aquamarin khá lớn nên ông BS phải
dùng "cái que" đẩy viên sạn trở về vị trí cũ của nó là cái
thận bên trái của tôi, sau đó sẽ dùng Laser từ bên ngoài
bắn cho viên sạn bể vụn ra rồi theo đường tiểu trôi ra
ngoài. Nghe ổng từ tốn giải thích mà tôi phát rùng
mình…. Cứ tưởng tượng, BS dùng "cái que" đẩy viên
sạn đi xuyên cái ống chỉ to bằng sợi Spaghetti loại nhỏ
nhất thì chắc là đau thấu trời…. Nhìn cái bản mặt nhát
gan đang há hốc lắng nghe BS giảng giải của tôi, ông
BS thương tình không muốn tôi phải nếm mùi đau nên
ông đã cho tôi ngủ một giấc thẳng cẳng, hết biết trời đất
là gì.
Họ đẩy tôi vào phòng mổ lúc 7 giờ sáng, 2 tiếng sau
tôi tỉnh dậy thì viên Aquamarin mỹ miều to bằng đầu
ngón tay cái của tôi đã nằm gọn lỏn trong trái thận bên
trái, chẳng thấy đau đớn gì cả. Sau đó họ đẩy tôi sang
phòng bên cạnh, phòng trống trơn, chẳng thấy máy móc
219