Page 471 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 471

mặt đường, gập ghềnh vượt từng dặm một về nhà. Lòng
          mình lo quặn thắt, sợ nhỡ chui xuống hố thì khổ bọn trẻ,
          lại không phải tất cả mấy đứa là con mình, bố mẹ chúng
          sẽ phản ứng ra sao? Từ chiếc radio trong xe xướng ngôn

          viên la ối a: “Bây giờ mới đầu tháng 12 thôi đấy, chưa
          phải là mùa đông nhé!”.
              Năm đó có hai chợ Tết ở vùng Virginia: một chợ tổ
          chức 10 ngày trước Tết do cộng đồng Người Việt chủ
          xướng, và một chơ tổ chức tuần sau của Hội Cao niên.
          Đoàn thể chúng tôi tham gia chợ Tết 2 của Hội Cao niên.
          Trước chợ Tết 1 vài ngày, cả khu vực lại chìm trong bão
          tuyết nên chợ Tết 1 phải hủy bỏ. “Phe Ta” khấp khởi

          mừng thầm. Phen này ta độc quyền thao túng thị trường.
          Hỡi ôi, Trời chẳng chiều lòng người, hay đúng hơn là
          Thượng đế khá công bằng, mấy ngày sau, sắp đến chợ
          Tết 2, thì bổn cũ soạn lại, cả không gian mịt mù trắng
          xóa. Mọi người hồi hộp theo dõi tin tức. Ban tổ chức

          thuê trường học làm hội chợ ngày cuối tuần, mà trường
          phải theo lệnh của Ty giáo dục quận Fairfax. Ty cho
          nhóm chợ mới được, Ty bảo “Dẹp!” thì đành ôm lấy
          hàng ế mà…ăn!
              Còn hai ngày nữa khai trương thì lệnh trên ban ra:
          “Dẹp!” Nghe tin mà rụng rời! Hàng họ phải chuẩn bị từ
          trước chứ đâu phải khuya sớm dậy nấu, hừng sáng bưng
          ra chợ như mấy bà bán xôi đầu ngõ đâu. Thế rồi phone,

          text, email nhốn nháo trao đổi qua lại: Hội chúng ta sẽ
          họp chợ chồm hổm tại nhà một chị trong Ban chấp hành.
          Cả bọn đánh xe vượt tuyết đến… ngồi chồm hổm! Cũng
          trao đổi ì sèo, mua qua bán lại vui như…Tết! Em lấy 2


                                                                470
   466   467   468   469   470   471   472   473   474   475   476