Page 573 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 573
với tiền mua, bẻ sợi kẹo tạo ra tiếng kêu vui tai và hấp
dẫn. Còn hơn thế nữa khi bỏ vào miệng nhai có vị ngọt
của đường bột, vị thơm của gừng và vị bùi của đậu
phụng rang làm nhân!
Có chuyện vui về cà rem kể rằng: Bà nọ ở quê đi
chợ, thấy có người bán cà rem mua ăn thử, lần đầu thấy
mát lạnh tới cổ họng và rất ngon nên mua về cho 3 đứa
con đang mong mẹ về. Bà gói 3 cây kem trong lá chuối
rồi đi về. Tới nhà, vui vẻ gọi con ra nhận “quà”. Khi
soạn đồ trong giỏ ra để lấy cà rem thì chỉ thấy một dung
dịch đặc màu cam chảy tràn trên thức ăn! Bà chưởi kiểu
nhà quê: “Tổ cha nó phỉnh tau!” trong khi ba đứa con
háo hức và trố mắt đứng chờ!
Vậy thì trẻ con như tôi ngày ấy có thứ gì ăn gọi là
quà? Đó là vài cục đường chặt ra từ tán đường do mẹ,
chị cho, là đậu phụng luộc nguyên trái phơi khô, mít
phơi khô treo trên giàn bếp, là cây trái ngoài vườn, mít,
xoài, ổi, cam, chuối. . . Chỉ khi có người nhà đi phố, đi
chợ, đi quận về mới có bánh kẹo để ăn. Dân quê tôi,
đúng là “quê” dù chưa phải “quê một cục” như người ta
thường chế giễu nhưng cũng rất tội nghiệp cho họ!. Có
người cả đời không biết thành phố, cả năm không biết
chợ. Thức ăn có được là từ trong vườn; cá nước ngọt
trong ao, cá nước mặn, tôm mua từ những người xuống
chợ gánh về bán. Thịt heo, thịt trâu, thịt bò chỉ mua được
khi nào có những “hàng phiên” mổ bán nhưng chắc gì
đã có tiền mua! Do vậy, mỗi khi có “việc làng”: “Xuân
kỳ - Thu tế”, được làng chiêu đãi ở sân đình, có người
ăn cả tô thịt mỡ dễ chừng có đến 300 – 400gr!
572