Page 199 - Đặc san VTLV XUÂN TÂN SỬU 2021
P. 199

Đặc San Xuân Tân Sửu                                                  VĂN THƠ LẠC VIỆT


                                                     Văn  Hoá  Chửi  Trong  Dân  Gian  Làng  Quê  Việt
                                                     Nam
                                                            Đã từ lâu tôi có ý định sưu tầm tài liệu để viết

                                                     một tiểu luận ngắn về Nghệ thuật chửi của người Việt.
                                                     Đó là một nghệ thuật độc nhất vô nhị mà không một
                                                     dân tộc nào trên thế giới có được”. Nghệ thuật chửi
                                                     Việt Nam chủ yếu xuất phát từ miền Bắc do nếp sống
                                                     cộng đồng tình cảm, ưa tế nhị và để tránh cái thô tục
                                                     không cần thiết, người ta có hàng trăm cách, trăm lối
                                                     diễn tả xa xôi, bóng gió được coi là tao nhã mà vẫn

                                                     làm đối thủ tức đến hộc máu mồm. chắc có lẽ không
                                                     có một dân tộc nào trên thế giới lại có một phong cách
               chửi giống như người Việt, chửi có vần có điệu có bài bản có văn tự, chửi mà đi vào văn
               học, thế mới gọi là tài.
                       Có lẽ ai trong chúng ta cũng đều nghe và biết đến bài chửi mất gà, trong tác phẩm
               tiểu thuyết (bước Đường Cùng) của nhà văn Nguyễn Công Hoan, tác phẩm này được ấn

               hành từ năm 1938. Chương 2 của tiểu thuyết có bài chửi mất gà, bài chửi này trở nên phổ
               biến rộng rãi, trong hai miền (Bắc – Trung) riêng miền Nam thì hiền hoà hơn, không thấy
               có bài chửi mất gà.

               Bài chửi mất gà; Miền Bắc
                       Làng trên xóm dưới! Bên sau phía trước! Bên ngược bên xuôi! Tôi có con gà mái
               xám nó sắp ghẹ ổ, nó lạc ban sáng, mà thằng nào con nào ở gần đây mà qua, đứa ở xa mà
               lại, nó day tay mặt, nó đặt tay trái, nó bắt mất của tôi, thì buông tha nó ra, không thì tôi

               chửi cho đới!
                  Chém cha đứa bắt gà nhà bà! Chiều hôm qua bà cho nó ăn hãy còn, sáng hôm nay, con
               bà gọi hãy còn, mà bây giờ mày đã bắt mất. Mày muốn sống mà ở với chồng với con mày,
               thì mày buông tha thả bỏ nó ra, cho nó về nhà bà. Nhược bằng mày chấp chiếm, thì bà đào
               thằng tam đại tứ đại nhà mày lên, bà khai quật san bằng ngũ đại lục đại nhà mày lên. Nó ở
               nhà bà, nó là con gà, nó về nhà mày nó biến thành cú thành cáo, thành thần nanh đỏ mỏ,

               nó mổ chồng mổ con, mổ cái nhà mày cho mà xem. Ớ cái thằng chết đâm, cái con chết xỉa
               kia! Mày mà giết gà nhà bà, thì một người ăn chết một, hai người ăn chết hai, ba người ăn
               chết ba, mày xuống âm phủ mày bị quỷ sứ thần linh rút ruột ra, ớ cái thằng chết đâm, cái
               con chết xỉa kia ạ!

               Màu sắc Miền T, xứ Huế rung:





                                                             199
   194   195   196   197   198   199   200   201   202   203   204