Page 203 - Đặc san VTLV XUÂN TÂN SỬU 2021
P. 203

Đặc San Xuân Tân Sửu                                                  VĂN THƠ LẠC VIỆT


               "...Mả bố đứa nào bắt gà của bà! Mày bắt gà bà, mày băm, mày bổ, mày rỉa, mày rói, mày
                    gói, mày dâng cho thằng trắng râu đầu bạc, nó sắp sửa ngồi bát bình hương nhà mày
                    nó xơi nhá..." .

               Còn ai trồng khoai đất này, thằng trắng râu đầu bạc sắp sửa ngồi bát bình hương là ông
                    Cửu chứ ai. Đang nằm trên cái phản kê trên hai ghế ngựa ngang tầm bệ cửa sổ để ông

                    thăm chừng hàng xóm láng giềng. Như hôm nay chẳng hạn, đang bẹp dí bên khay bàn
                    đèn thuốc phiện, và ông nghe vanh vách, không sót một tiếng...Dưới gầm phản, con
                    vện cũng hãi quá thể, cuộn đuôi nằm co rúm. Khác với mọi ngày, lúc này ông đang vật
                    vờ về một thời hoàng kim cùng ngẫm chuyện nhân gian. Nào là sống ở trên đời chả
                    được mấy. Không ăn chơi cũng thiệt, chả ăn cũng thiệt vào thân, không chơi cũng già
                    khú đế. Và ông tặc lưỡi một cái. Mà đã ngập vào nơi chốn ấy, tương giao tri kỷ không

                    ngoài khi buồn thuốc phiện, lúc vui cô đầu đến...nhức đầu.
               Chuyện nhức mình nhức mẩy là ông năm nay mới ngoài bốn mươi, vậy mà con cháu vô
                    phép vô tắc gọi là..."cụ". Mà ông khọm thật, chẳng qua cũng vì ông theo đuổi nàng

                    tiên  nâu  như  gà  ấp  bóng.  Chả  là  dạo  nọ,  nghe  lỗm  bỗm  rằng  làm  dăm  bi  thì  cái
                    chuyện...ấy nó khỏe như vâm với mấy cô nhà hát. Thọat đầu ông bỏ ra vài hào, làm
                    vài khói ngoài phố huyện. Nghĩ lại, ông gắn bó nàng tiên nâu cũng là một duyên hai
                    nợ. Nào khác gì vợ chồng về già sống với nhau vì nghĩa chứ chả vì tình. Với ý nghĩ
                    hoen hoẻn ấy, ông cho là mọi sự từ trên trời rớt xuống nên ông chả có tội vạ gì sất.

               Như chuyện ông lên huyện đi hát cô đầu chẳng hạn, bỗng đâu gặp ngay ông chánh tổng
                    Đoàn rủ rê đi...bắn khỉ. Cứ theo ông ta thì...thở ra hít vào thông tim thông mạch khỏe
                    lắm. Khỏe luôn cả cái mục kia. Ông chả tin nhưng cứ ngoặt ngoẹo vào xem cái đã. Thế

                    đấy. Thế là ông gặp ngay cô chủ bàn đèn mắn chuyện. Âu là số mạt rệp. Vừa lúc ông
                    chánh tổng vác "ba-dô-ca" bắn kêu "ro..ro.." nghe như sáo diều cốc. Cô hú họa ông
                    rằng hút thuốc phiện khó lắm, nhiều người hút lần đầu, một là chẳng mấy khi kêu thành
                    tiếng. Hai là sẽ bị nhâm nhẩm đau bụng, ói mửa, ho khan. Ông tức khí làm một điếu
                    chơi. Ông thở ra một hơi ngắn, nhắm tịt mắt hít vào một hơi dài thẳng băng nghe
                    "ro..ro.." ngon ơ. Cô chủ bàn đèn nức nở khen ông...có khiếu ít thấy.

               Có khiếu đâu chả thấy, ông bị ả tiên nâu nó hành lúc nào không hay nên hom hem, lụ khụ
                    là vậy. Tôi hồi hôm, ông ngủ cho béo mắt. Sáng nay dậy muộn. Ông nằm khểnh trên
                    phản nghe bà hàng xóm mắng chó chửi mèo, quên tiệt đi mất là từ sáng đên giờ chưa

                    làm ngao nào cho ra hồn. Tiện tay quơ cái dọc tẩu. Ông phồng má lấy hơi thổi phù phù
                    vào cái đít dọc tẩu cho thông hơi thông điếu. Chậm rãi hơ cái nõ qua ngọn đèn dầu lạc
                    cho vừa đủ nóng. Nhét bi thuốc phiện lấy ra từ cái hộp dẹt tròn. Hộp có dấu in hình nổi
                    "Bà Đầm Xòe". Với cái tít "Công Quản Nha Phiến Đông Dương" mà ông đã cậy cục




                                                             203
   198   199   200   201   202   203   204   205   206   207   208