Page 204 - Đặc san VTLV XUÂN TÂN SỬU 2021
P. 204
Đặc San Xuân Tân Sửu VĂN THƠ LẠC VIỆT
mua ở phố Khâm Thiên, tận Hà Nội. Ông lào thào: "Ai bảo! Cho đáng đời". Ấy là ông
trộm vía rủa thầm vợ nhà đấy thôi cho bõ ghét.
Và ông nhón tai nghe tiếng văng vẳng từ bên kia giậu ruối:
"...Chém cha đứa nào bắt gà nhà bà! Chiều hôm qua, bà cho nó ăn nó hãy còn, sáng hôm
nay bà gọi nó, nó hãy còn, mà bây giờ nó đã bị bắt mất. Mày muốn sống mà ở với
chồng với con mày, thì buông tha thả bỏ nó ra, cho nó về nhà bà. Nhược bằng mày
chấp chiếm, thì bà đào mả thằng tam tứ đại nhà mày ra, bà khai quật bật săng thằng
ngũ đại, lục đại nhà mày lên...".
Ông nghiêng người, bâng quơ với bà: "Này, cái con vợ
nhà thằng phó rèn quang quác gì ấy nhẩy. Tôi nghe khí có hơi
lạ tai đấy". Ý đồ ông xem chừng như "thằng phó rèn" vẫn còn
sống nhăn, ông chả giậu đổ bìm leo đến nhà ấy gì sất. Từ nãy
đến giờ, mới bảnh mắt ra chả hiểu nếp tẻ gì, bà quay lại vặc
ông: "Ông bảo lạ là lạ thế nào. Thì cái con của nợ của ông đang
nhiếc tôi chứ còn ai". Ông nghe rát cả mặt: "Nhào, bà nói nghe
thối inh, nghe điếc cả lỗ đít". Bà quay ngoắt lại: "Ông muốn
trêu ngươi phỏng". Ông phang bừa, rồi muốn ra sao thì ra:
"Chuyện xấu tốt mặc bố tôi, bà đừng dây vào". Buông cái mành mành, trước khi đi ra hẳn,
bà tiếp: "Còn quạc cái mồm ra nữa.
Thì nó sờ sờ ra cả đấy, bánh đúc bầy hàng, đây đâu có nói ngoa".
Trích dẫn một đoạn ngắn trong tác phẩm
(Chửi Mất Gà) tác giả Phí Ngọc Hùng
204