Page 27 - Tuyển Tập VTLV 2019
P. 27
Ông mỉm cười:
- Em 21 rồi mà. Thôi tùy em.
Nghe ông dùng tiếng Pháp nói chuyện với người hầu bàn, tôi hiểu
ông là người lịch lãm. Một vài nữ giáo sư lớn tuổi gốc Âu Châu ngôi
bàn gần đó thấy ông, họ gật đầu chào nhau. Tôi cảm thấy hơi lạc
lõng, tôi suy nghĩ lan man. Bố mẹ tôi rất hiếm khi dẫn tôi đến những
quán ăn lịch sự. Tôi chợt so sánh bố tôi với người đối diện. Ông còn
hơn ông bố khó tính của tôi đến chục tuổi. Ngoài nét thông minh,
ông là người cởi mở, bằng lòng với hiện tại, tin tưởng, giàu kinh
nghiệm, có kiến thức tổng quát khá cao. Còn bố tôi chỉ càu nhàu và
bất mãn....
- Em ăn đi chứ. Rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đó. Em còn cả một
tương lai trước mặt..
Ông hiểu lầm vẻ thẫn thờ của tôi. Trong bữa ăn, chúng tôi nói
chuyện vừa mức, ông ngó tôi nhiều lần. Tôi hiểu thêm về ông, ông
có nền học vấn Pháp từ nhỏ, nói được chút tiếng Quảng Đông. Ông
thuộc về một đại gia đình tuy không giàu có, nhưng có nếp học vấn
cao, người làm viên chức chính phủ, người giáo chức, nhà văn, nhà
báo.
Tôi kể chuyện gia đình tôi, rồi chúng tôi lan man sang chuyện các
giáo sư, chuyện các sinh viên trong lớp. Ông nói:
- Tôi không nên đưa ra các nhận xét về giáo sư, sinh viên, nhưng
nay em rời nơi đây, tôi có thể nói được.
Tôi chờ đợi câu tiếp theo, nhưng chắc chưa được nghe “Cũng như
bây giờ tôi mới dám nói yêu em”. Ông đổi câu đó bằng cách nhìn
vào mắt tôi: