Page 22 - Tuyển Tập VTLV 2019
P. 22
- Đúng, tôi cổ điển, con người tôi yêu cái đẹp cổ điển. Tôi thích
ngắm vẻ đẹp những năm 1950 - 1960.
Đáng lẽ tôi phải năng tập thể dục, thay vì chạy bộ mỗi buổi chiều
tôi cứ cắm cúi vào thư viện đọc sách. Càng ngày, tiếng nói đầm ấm,
bóng dáng ông như thay thế bố tôi, mẹ tôi. Tôi gọi điện thoại lần đầu
tiên để hỏi bài vở, dần dần tôi hỏi ông những chuyện bâng quơ, tuy
biết rằng sáng mai sẽ gặp ông trong lớp. Một hôm qua điện thoại,
ông cho tôi biết thêm chi tiết đời sống riêng tư. Sau khi đi tù khổ sai
về, người vợ ông hết lòng yêu thương đã lìa bỏ ông. Từ hơn năm
nay, ông đã có người bạn gái, ông gọi là vị hôn thê. Chồng bà ta tử
trận hai mươi năm về trước. Bà ta đang đi làm, ở phía nam tiểu bang,
họ chỉ gặp nhau nửa tháng một lần. Ông nói:
- Chiến tranh là thế. Hội chứng chiến tranh nào cũng kéo dài,
chẳng riêng gì chiến tranh Việt Nam.
- Ông có giận vợ ông không? Với bà sau này, ông yêu bà ấy lắm,
phải không?
- Không, tôi không giận người đàn bà ấy, đó là tai nạn chiến tranh.
Tôi thông cảm, nhưng tình yêu thì hết rồi. Bà sau này và tôi thương
nhau lắm, thứ tình yêu đến muộn sau những mất mát, đau khổ, chúng
tôi gặp nhau, an ủi nhau...
Tôi đủ thông minh để hiểu điều ông muốn gián tiếp nhắc tôi
không nên đi quá xa. Tuy yêu ông nhưng tôi không muốn và không
có quyền làm hỏng chương trình chung sống của họ. Tình yêu muộn
màng của họ rất cần cho nhau, nương tựa nhau. Có điều ông chạm
tự ái một cô gái da trắng như tôi. Tôi muốn ông phải tỏ tình với tôi.
Tại sao ông khen màu mắt tôi, tại sao ông hay mỉm cười với tôi, hay
khuyến khích tôi chăm học? Là con gái vùng quê, tôi ít nói nhưng lì