Page 23 - Tuyển Tập VTLV 2019
P. 23
lợm ngầm. Đáng lẽ sau đó ông đừng cười với tôi nữa, đừng trả lời
điện thoại nữa mới phải, dường như ông lửng lơ không dứt khoát.
Tình trạng kéo dài, trong khi đó con nhỏ học trò thông minh này
không ngăn nổi cơn sóng tình cảm.
*
Chuyện kỳ cục xảy ra làm hỏng hết dự tính tương lai của tôi. Khi
không tôi bị ngứa trong mũi, bị hắt hơi sổ mũi liên tiếp. Đi bệnh viện
chuyên ngành tai-mũi-họng, cho biết tôi bị một thứ bệnh viêm mũi
không nặng lắm nhưng hay lây. Giấy tờ gửi về trường, về ban đại
diện ngành. Rồi tôi bàng hoàng nhận được giấy mời ra khỏi tổ chức
với lý do nghe như trò đùa “Bị bệnh viêm mũi, dễ lây sang người
khác. Không đủ sức khỏe phục vụ”.
Tôi tái mặt, rồi giận đỏ mặt. Tôi “khỏe như trâu”, các bạn tôi
thường nói thế. Tôi đang mê thứ ngôn ngữ Á Đông này, tôi đang yêu
và tôi tràn đầy sức sống. Đơn độc, không chống nổi quyêt định rất
máy móc, tôi đành chấp nhận. Người ta còn có ý định dùng cả người
tàn tật vào tổ chức này nữa. Cuộc chiến đấu trong tương lai, chuyên
viên chỉ cần khối óc thông minh nhanh nhẹn, biết điều khiển máy,
ngồi bấm nút và những động tác đơn giản khác. Còn tôi, thứ bệnh
vô hại này mà họ cũng đẩy tôi ra ngoài?
Người đầu tiên tôi báo tin là mẹ tôi bên North Carolina, bà nổi
nóng, hỏi:
- Tại sao họ không khám kỹ cho con trước khi thu nhận, Heather?
Người thứ nhì là ông Vượng, buổi sáng hôm đó, trước giờ học:
- Ông Vượng, em sẽ không được nghe ông giảng bài nữa?