Page 25 - Tuyển Tập VTLV 2019
P. 25
chức, mất người, hao ngân quỹ. Nội quy buộc giáo sư phải giữ một
khoảng cách cần thiết với sinh viên. Không cho đi cùng xe, không
cho xưng hô thân mật, không được mời ăn từng cá nhân, tóc phụ nữ
không được để dài chạm cổ áo sau gáy, váy không được cao quá đầu
gối mấy inch....
Với tôi không còn là vấn đề, tôi sắp từ biệt nơi đây, ông Vượng
bất chấp nội quy phải chăng ông đã.... Ông phá lệ là ông quý mến
một sinh viên giỏi hay ông muốn chứng tỏ điều gì?
Tôi vừa sung sướng vừa hồi hộp. Chưa có một ông thầy nào mời
riêng tôi đi ăn tiệm, đây là lần đầu tiên tôi được cái hân hạnh này.
Tôi cố giấu nôn nao, rồi cơn hắt hơi của tôi lại kéo đến, nước mắt
trào ra. Tại sao tôi không dùng dịp này để tỏ tình với ông? Ông có
người bạn chung sống rồi, nhưng yêu thêm tôi cũng chẳng thiệt hại
gì. Người Việt có câu đại ý nói tình yêu đàn ông như sông, có sao
đâu. Nhưng nếu tôi tỏ tình trước lại e không hợp cung cách đông
phương, nếu tôi nói trước có thể bị đánh giá sai lạc, ông sẽ coi tôi
như những con nhỏ tầm thường chăng?
Tôi chợt nghĩ ra cách thử bài toán, tôi cố tình đến trễ năm phút,
muốn ông phải chờ tôi. Thay vì đi bộ từ hướng đồi xuống, tôi đi
vòng xuống đường mòn một lũng thấp ngược trở lên. Bắt gặp ông đi
lên đi xuống bậc thang, dáng bồn chồn, tôi thấy tội nghiệp, nhưng
thấy vui.. Chiếc xe quen thuộc đậu lẻ loi ngoài bãi. Buổi chiều lặng
lẽ, gió lướt nhẹ trên vòm cây triền dốc, tiếng lá reo xào xạc, chung
quanh không một bóng người. Ông bắt tay, ôm vai tôi, khiến tôi rùng
mình. Qua vòng tay, tôi biết ông còn khỏe lắm, lúc này ông không
còn là một giáo sư nghiêm chỉnh trong lớp nữa, đã bỏ được chiếc ca
vát. Ông khỏe mạnh, trẻ trung hơn, tôi nghe rõ tôi thở hồi hộp.
- Em đi bộ có xa không, có mệt không?