Page 19 - Tuyển Tập VTLV 2019
P. 19
Thật khó đoán tuổi người gốc Á Châu. Chúng tôi đoán ông chỉ
chừng ngoài năm chục, au này tôi mới biết ông đã sáu mươi. Ở đây
60 vẫn còn là trẻ, 70 mới bắt đầu già. Ông Vượng cười cười:
- Tôi “cũ” rồi, còn trẻ gì nữa! (Ý ông muốn ngạo chúng tôi không
biết phân biệt thế nào là già, thế nào là cũ.)
Thùy Dung ghé tai tôi nói nhỏ: “Này, ông ấy cười tình quá, mình
muốn hôn ông ấy quá!” Tôi gật đầu mặt đỏ lên, con nhỏ hỏi: “Sao
bạn đỏ mặt, mình muốn có phải bạn muốn đâu, bạn cũng có ý ấy à?”
Như đã nói, bố tôi là người không thành công trên đường đời.
Ông không có vốn tài chính và cũng không có vốn học vấn. Ông
luôn luôn cằn nhằn, than phiền, nên tuy thương con gái nhưng rất ít
khi ông tâm sự với tôi. Từ khi đi học và đi làm thêm, tôi không thích
nói chuyện với những chú nhỏ tán tỉnh nham nhở. Tôi cũng không
thích nói chuyện với những người đàn ông lớn tuổi vì nhiều khi họ
chỉ muốn lợi dụng tôi. Như vậy, nói theo kiểu lãng mạn thì tôi là kẻ
cô đơn. Nhà thanh bạch, bố mẹ tôi không đủ tiền cho tôi vay mua
xe, nên đến bây giờ, tôi vẫn chưa có bằng lái xe. Chúng tôi không
phải thuê nhà, chỉ sống trong một trailer có ba phòng ngủ nhỏ. Cũng
vì thế, tôi phải gia nhập tập thể này để dành được chút tiền vào đại
học. Người anh trai cũng ít chuyện trò với tôi nên tôi chỉ còn có mẹ
là người có thể tâm sự. Nhưng bây giờ tôi cách xa bà mấy nghìn cây
số.
Ông Vượng cho tôi mượn những sách báo tiếng Anh, tiếng Việt
nói đến những vấn đề Việt Nam. Tôi cũng đọc trong thư viện nhà
trường để tìm hiểu thêm đất nước và con người thứ tiếng tôi đang
học. Đọc qua lịch sử tôi mới biết người Việt rất thông minh, và là
một nước duy nhất đã ngăn chặn bước xâm lăng của Thành Cát Tư
Hãn. Người Việt Nam cần cù, nhưng dân số quá đông, đất đai không