Page 15 - Tuyển Tập VTLV 2019
P. 15
NƯỚC MẮT HỌC TRÒ
Diệu Tần
Nào người góc biển chân trời hỡi
Có thấy tôi đang nước mắt trào?
Thơ Huệ Thu
Trái với dự đoán, ông thầy lớp tôi là một giáo sư dễ chịu, không
quá nghiêm trang như tôi nghĩ. Tôi vốn không ưa những gì quá khắc
khổ, quá kỷ luật. Vào trong đoàn thể này, tôi đã ngán mấy ông huấn
luyện viên la hét ồn ào, nếu ngồi trong lớp sáu tiếng đồng hồ gặp
mấy vị mô phạm mặt lạnh như tiền, chắc tôi nản quá. Nhưng tôi đã
quá lo xa! Tất cả thầy cô ở đây đều tận tâm và lịch thiệp.
Ngay từ giờ học thứ nhì ông đã tự giới thiệu, ông là một cựu sĩ
quan miền Nam Việt Nam, bị tù cải tạo 7 năm. Ông cười cay đắng
nói: “Họ nói là cải tạo, nhưng có cải tạo gì được chúng tôi đâu? Phải
nói là buộc chúng tôi lao động khổ sai mới đúng!”. Tôi đã cảm thấy
tội nghiệp cho ông ngay từ lúc đó. Nụ cười cởi mở, tươi tắn của ông
vẫn không thể xóa đi những di tích tù đầy còn ghi lại qua nước da
ngăm đen với những vết sẹo nhỏ trên má, dưới cằm ông.
Ông tránh không kể nhiều về những đau đớn, tủi nhục phải gánh
chịu trong trại tù. Ông nói: “Chúng tôi được nhắc nhở là không nên
đem chuyện riêng tư nói trong lớp”. Sau này tôi tò mò hỏi riêng ông
mới biết là trên thế giới này, có một nơi mà người trong cùng một
nước lại có thể đối xử với nhau tàn tệ, độc ác. Ngay từ thời gian đầu,
tôi đã có con mắt đặc biệt nhìn ông. Ông vừa cởi mở vừa toát ra một
vẻ bí mật, cái bí mật thôi thúc tôi phải tìm hiểu. Tôi thường nghe nói
đến “huyền bí Á Đông” nên nhân dịp học thứ tiếng Á Châu này, tôi