Page 381 - KyYeu100Nam
P. 381

chiêm ngắm này thật lạ! Không có những gương mặt trẻ cắm cúi vào màn hình
                      điện thoại, không có áo quần sặc sỡ lẫn son phấn điểm trang, không có cá tính
                      phức tạp tuổi mới lớn... như vẫn thường bắt gặp ngoài đời. Trong thế giới “ngược
                      đời” đó, tôi không thấy có sự gì lớn lao như sách vở dạy mình. Mà đây là những
                      điều tôi học được: khi tôi cầm cây chổi quét sân là tôi quét đi những muộn phiền
                      tâm trí, lúc tôi lau nhà là tôi rửa sạch sự vị kỷ, khi tôi lặt rau hay gọt cà rốt là tôi
                      đang gieo hạnh phúc cho chính mình qua việc phục vụ tha nhân, và khi tay chân
                      tôi lấm lem vì nhổ cỏ là thân tâm tôi nhẹ nhàng và trong sạch để đến gần bên
                      Chúa... Là những điều đơn sơ, cũng đơn sơ như chiếc áo dài trắng Thanh Tuyển tôi
                      được khoác lên người. Có điều, khi lần đầu được mặc lên mình màu trắng ấy để
                      tham dự thánh lễ cùng các chị, tôi hồi hộp vì nhìn thấy mình... quá giản đơn. Hóa
                      ra, “giản đơn” là điều khó học nhất với tôi cho đến lúc này. Để được giản đơn như
                      màu áo trắng đệ tử, tôi càng cần phải “đọc” và chiêm ngắm thế giới trẻ trung của
                      Hội Dòng qua các bạn nhiều hơn, để mong một ngày, bài học về lẽ “giản đơn” ấy
                      có thể đưa tôi vào sự sâu sắc trên con đường thánh hiến mai này...

                                                         * * *
                      “Chị ơi, em có chuyện muốn nói. Em nghĩ mình không thể trở thành một nữ tu
                      giỏi như các chị...”.
                      “Em biết không, ý muốn của Chúa là em nên một NỮ TU THÁNH THIỆN, có sức
                      sống và lòng nhiệt thành, chứ không phải là một NỮ TU GIỎI...”.
                      Vậy là sau những đêm dài hồ nghi về con đường theo Chúa, tôi đã được Chị cắt
                      nghĩa về hai chữ “thánh thiện”. Rồi tôi cũng tự tìm định nghĩa riêng tư cho mình:
                      Thánh thiện – là hình dáng các Chị trong bộ tu phục Dòng đang tĩnh lặng ngắm
                      nhìn lên Thánh Thể.
                      Thánh thiện – là hình ảnh các Bà mắt đã mờ, chân đã yếu nhưng ngày ngày đúng
                      giờ chầu là bước vào nguyện đường gặp Chúa trong tình yêu.
                      Thánh thiện – là bước đi nhanh nhẹn trong bổn phận cùng giản đơn trong suy
                      nghĩ của các bạn trẻ tập tu để cho Chúa huấn luyện mình.
                      Thánh thiện – có lẽ không phải là một từ mang tính hoàn tất, mà là quá trình,
                      không phải là ý muốn của tôi, mà là theo “ý muốn của Chúa”.
                      Cuộc chuyện trò kết thúc đã lâu, lời Chị vẫn ở lại trong tâm trí tôi đến hiện tại. Vẫn
                      rất khó để thực hành một chữ “LÀ” như lời Chị dạy khi bước vào chặng hành trình
                      mới lạ với mình. Nhưng có lẽ tôi sẽ dừng lại việc nghĩ suy, để mạnh dạn bước đi
                      bằng lời cam kết trong tình yêu với Chúa, và với Hội Dòng – nơi mà Chúa từ thuở
                      ban đầu đã đặt để tôi cách nhiệm mầu, trong sự gặp gỡ tình cờ vào một ngày mưa
                      dầm tháng 3 của hai năm trước; để rồi từ nơi đó, Chúa soạn một bản giao ước, và
                      chờ đợi tôi đáp lời.

                      Sài Gòn, 30/6/2019









                                                            PHẦN VI - 100 NĂM CẤT LỜI NGỢI KHEN   381
   376   377   378   379   380   381   382   383   384   385   386