Page 380 - KyYeu100Nam
P. 380
lời tự sự của đêm
Người ta có thể dễ dàng lao mình vào một đoạn đời và khi vấp ngã, hay chán nản
thì thoái lui hoặc chọn chuyến đi khác, nhưng một khi đã cam kết với lương tâm,
ta phải chấp nhận hoa hồng lẫn gai nhọn để đi đến cuối hành trình. Một cuộc đời
ý nghĩa có lẽ không nên là sự chắp vá của những đoạn đường đứt quãng, mà kết
dệt bằng sự hoàn tất những đích điểm đặt ra từ khởi đầu. Tôi đã thật may mắn, khi
mỗi mốc hành trình tiến dần đến cam kết, không chỉ có một mình tôi đi.
Là những dáng hình quen thuộc – chiếc áo dài xanh đậm giản dị, chiếc lúp màu
lam nhạt che đầu, cây thánh giá gỗ trước ngực, đánh dấu người nữ tu Con Đức Mẹ
Vô Nhiễm – đã làm cho tôi hiểu lý tưởng của hành trình. Có một điều nghịch lý là,
khi tôi từ hàng ghế cuối cùng của nhà nguyện nhìn lên, tôi không thể nhận ra ai vì
các chị đều giống nhau trong bộ tu phục, nhưng hình ảnh đó lại thu hút tôi mãnh
liệt, vì dường như sự tự nguyện xóa mờ căn tính con người trần thế của các chị để
khoác lên mình chiếc áo nữ tu đã làm bừng sáng lên một căn tính chung đầy nhân
văn mà Chúa chỉ đặc biệt trao ban cho loài người: hy sinh và vị tha. Nếu tôi, một
người học Văn lâu năm, từng yêu đến say mê tình yêu vô vị lợi của Quasimodo
dành cho Esmeralda (Tiểu thuyết Nhà thờ Đức Bà Paris của Victor Hugo), hay từng
đau theo nỗi đau của Jean Valjean khi ông chịu đứng trong bóng tối, hi sinh từ bỏ
nguồn sáng duy nhất của đời mình là Cosette để cho cô được hạnh phúc (Tiểu
thuyết Những người khốn khổ của Victor Hugo)..., thì làm sao tôi không bị thuyết
phục cho được trước hình ảnh của những người nữ tu rời bỏ nhân vị thông thường
để bước theo con đường thập giá của Giêsu – là sống và chết vì tình yêu nhân thế?
Cũng là những bóng áo dài xanh ấy, nhưng nếu có thêm chiếc lưng hơi còng, hay
dáng đi chậm rãi từng bước một, là tôi sẽ chạy ngay đến, ôm lấy Bà – vì các Bà là
hiện diện của Chúa trong đời tôi. Bà không dạy tôi bằng lời giáo huấn, mà bà kể
chuyện đời mình. Tôi như trẻ con háo hức nghe kể những câu chuyện ở xứ sở thần
tiên nào đó, rằng ngày xửa ngày xưa, Bà đã đi theo Chúa, Bà đã yêu Chúa cách say
mê, Bà đã trò chuyện với Chúa mật thiết trong những ngày hè nóng bức hay ngày
đông lạnh giá, Bà có nhiều khi không biết nói gì với Chúa nhưng vẫn ngồi đó trước
Thánh Thể với lòng trung thành... Trong những ngày tháng 9 năm ngoái, khi tôi có
dự tính trong đầu rằng chuyến bay từ Huế về Sài Gòn mấy ngày sắp tới sẽ đánh
dấu sự chia tay của tôi với “ơn gọi” (mà đến lúc ấy tôi vẫn hồ nghi) ở một nhà Dòng
tôi đang tìm hiểu tại Sài Gòn, thì những “câu chuyện cổ tích” của các Bà đã đánh
động sâu sắc và “quyến rũ” tôi về lại bên Chúa, và về chính Hội Dòng này – nơi tôi
đã “gặp” Chúa lần đầu tiên. Đó là lúc tôi nhận ra, trên từng nếp nhăn nơi tay Bà
cầm lấy tay tôi, hơi ấm Bà khi ôm quàng lấy lưng tôi, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào
cặp mắt “trẻ người non dạ” của tôi – có sự hiện diện của Chúa, là chính Chúa kêu
mời tôi, nhẹ nhàng và xác tín như chính cuộc đời dâng hiến của Bà.
Tôi cứ thèm nghe những câu chuyện cổ tích giữa đời thường như thế. Nhưng truyện
cổ tích cũng có khi được viết bằng ngòi bút trẻ thơ. Là câu chuyện do những bạn
Thanh Tuyển, nhà Thử viết nên, mà tôi may mắn được là một “độc giả danh dự”.
Gọi là “độc giả danh dự”, vì trước cả khi có ý định tìm hiểu ơn gọi, tôi đã được “đọc”
cách trung thực và khá đầy đủ những “trang sách” đời tu của các bạn: từ chuyện
học văn hóa-văn nghệ, đến chuyện tu trì-dấn thân. “Cuốn sách” tôi đang được
380 100 NĂM THÀNH LẬP DÒNG CON ĐỨC MẸ VÔ NHIỄM PHÚ XUÂN-HUẾ | 1920-2020