Page 80 - KY YEU 20 NAM CTGLVN Gx ChuaBaNgoi
P. 80
Nhà thơ Nguyễn Công Trứ đã viết:
“Đã mang tiếng ở trong trời đất Thời gian thấm thoát trôi nhanh,
Phải có danh gì với núi sông.” Giáo Lý Việt Ngữ song hành chẳng ngơi.
Các linh mục thường nói: Nhà thờ giáo xứ Ba Ngôi,
“Được diễm phúc làm con cái Chúa Là nơi dạy dỗ bao người chúng con.
Phải lấy gì đền đáp ơn Ngài”
Tình Cha cao tựa núi non,
Các linh mục thường kêu gọi, nếu ai có giờ rảnh rỗi thì Bao la chan chứa vẫn tròn thương yêu.
nên tham gia dạy Giáo Lý hoặc phục vụ nhà Chúa.
Tình Sơ trìu mến sớm chiều,
Tôi đã thường suy nghĩ nhiều về điều này và chờ cho đến
khi rảnh rỗi thì sẽ xin đi dạy Giáo lý. Tôi chờ đã nhiều Theo đàn con nhỏ bao điều mến trao.
năm mà vẫn không thấy có giờ rảnh rỗi. Cho đến một Thầy cô dạy dỗ công lao,
hôm, khi Thánh lễ vừa kết thúc, tôi và gia đình vừa bước Soạn bài, hướng dẫn suốt bao tháng ngày.
ra khỏi cửa nhà thờ, bỗng có một em bé đi tới trước mặt
tôi, lễ phép, khoanh tay cúi đầu chào và nói: “Chào Ơn sâu, nghĩa nặng từ đây,
thầy!” Tôi nghĩ có lẽ em bé nhầm lẫn tôi với một người Con luôn ghi nhớ công này không ngơi.
nào đó. Tôi còn đang sững sờ thì vợ tôi nói: “Có lẽ Chúa Mai đây con sẽ nên người
nhắc nhở anh đó. Đừng chần chờ nữa!” Từ ngày đó, tôi
quyết định bỏ lại tất cả những lo toan về cơm áo, gạo tiền Con là hạnh phúc nụ cười mẹ cha.
và xin đi dạy Giáo lý. Sau này dù có đi xa,
Lúc đầu, công việc dạy Giáo Lý còn bỡ ngỡ và khó khăn Thầy cô, con mãi là người nhớ ơn.
nhưng nhờ cầu nguyện, cố gắng học hỏi và tham gia
nhiều khóa huấn luyện, tôi thấy mọi việc dần dần tốt đẹp.
Ngoài ra, tôi còn nhận ra nhiều điều về Thiên Chúa và Mận Phạm
Hồng Ân của Ngài vô biên vô tận mà cả cuộc đời của tôi
đã không thể nhận ra được.
Từ ngày tôi trở thành Giáo Lý viên, công việc ngoài đời
của tôi rất trôi chảy. Tôi có nhiều thời giờ rảnh rỗi hơn.
Tôi nghĩ Chúa đang giúp tôi qua việc ban cho tôi hiểu
biết hơn và trong mọi hoàn cảnh đều có người giúp đỡ.
Đúng theo lời nhạc của linh mục Ân Đức:
“Chúa đi vào đời con êm ái tuyệt vời.”
Sóng gió và khó khăn vẫn xảy ra trong cuộc đời của tôi,
nhưng nhờ có bàn tay phù trợ của Thiên Chúa, tôi đã và
đang vượt qua mọi khó khăn và tôi luôn cảm thấy “buồn
ít hơn vui” vì vậy tôi luôn nhớ tới câu hát của linh mục
Ân Đức:
“Khi tay Ngài âu yếm ngây ngất tâm hồn.”
Tóm lại, tôi nhận ra rằng: dạy Giáo Lý là một Hồng Ân
vì tôi được lãnh nhận nhiều hơn là tôi cho đi.
Một Giọt Sương
79