Page 75 - KY YEU 20 NAM CTGLVN Gx ChuaBaNgoi
P. 75
lớn đập tới, nên chiếc ghe nhỏ bé của chúng tôi đã ứa nước mắt. Vì là người tỵ nạn, chúng tôi được
mất thăng bằng và lật sấp, mọi người đều bị hất chính phủ trợ cấp. Nhờ đó, chúng tôi có đủ điều
nhào xuống biển. Tôi không biết bơi nhưng may kiện để được vào trường học. Anh chị lớn thì vào
sao bám được vào một thùng không còn dầu, bên đại học, còn tôi vào trung học lớp 11. Thời gian
cạnh tôi là một em bé nhỏ và bạn của anh tôi. Ba đầu tôi gặp nhiều khó khăn vì không biết tiếng
chúng tôi nổi trên mặt nước nhưng trong khoảnh Anh. Sau giờ học ở trường, chị em tôi phải chịu
khắc, chúng tôi bị những người khác bám cứng khó đi học thêm tiếng Anh từ những người thiện
chung quanh nên tất cả chúng tôi đều bị chìm dưới nguyện viên trong nhà thờ.
mặt nước biển. Lúc đó tôi chẳng còn biết làm gì
hơn là cầu nguyện Chúa và Mẹ Maria xin cứu con Trong hai năm học trung học vì chịu khó chăm chỉ
và phó thác linh hồn trong tay Chúa. Vì uống nước học hành cả ngày và cuối tuần nên tôi được điểm
quá nhiều, tôi đã bị thiếp đi nhưng bất ngờ tôi rất tốt và đã được nhận vào trường Đại Học
nghe tiếng nói của anh bạn gọi tôi “Hương ơi! Boston College là một trường đại học công giáo
Tỉnh lại đi! Mình sống rồi”. Khi tôi mở mắt ra, thì có tiếng tăm. Trường cho tôi học bổng bốn năm
em bé đã chết, miệng há hốc, mắt không nhắm, tay không phải trả đồng nào. Năm 1985, tôi ra trường
vẫn bám chặt cứng vào tay tôi và chung quanh tôi cử nhân về Computer Science và được hãng
là cảnh tượng hãi hùng của những xác người khác McGrawhill nhận làm. Trong thời gian làm việc
nổi lềnh bềnh! Tàu Philippine lúc đó bắt buộc phải thì tôi xin học tiếp lấy bằng Thạc sĩ về Computer
thả tàu phao nhỏ xuống, vớt tất cả người sống và Science và hãng trả tiền học phí. Sau đó tôi lập gia
chết lên tàu lớn của họ. Thương tâm nhất là một đình và đã có hai con, bé Mai (Kristine) sinh năm
bà mẹ có bầu gần tám tháng, vì uống nước quá 1993. Chúng tôi dọn qua Orange County,
nhiều nên không cứu được bằng hô hấp nhân tạo California ở tạm nhà chị Giang, bé Thảo và Bố
và em bé cũng bị chết trong bụng vì trên tầu tôi. Con trai Việt Anh (Timothy) ra đời năm 1996.
không có dụng cụ để mổ cứu sống em. Tổng số 29 Khi cháu được hai tuổi thì tôi xin việc đi làm lại.
người chết được quấn khăn trắng và làm lễ thủy Tôi được hãng Oracle Corp ở miền Bắc CA nhận
táng xuống biển. Trong số 26 người sống sót có cả nên gia đình tôi dọn qua San Jose California. Bố
bốn anh em tôi. Đây chính là phép lạ thứ hai xảy tôi rất lo về sự đạo đức của hai con tôi vì chồng tôi
ra cho gia đình tôi vì chỉ có gia đình tôi duy nhất là người ngoại đạo chưa biết Chúa. Bố tôi dặn tôi
được cứu sống trọn vẹn, còn những gia đình khác là phải lo kiếm trường dạy Giáo lý cho các con đi
bị mất cha, mất mẹ, anh, chị hoặc mất con, thật là học để được rước lễ và chịu phép Thêm Sức.
quá tang thương, đau khổ. Chúng tôi sống sót như Năm bé Mai lên năm tuổi, tôi đi tìm và biết có
người mất hồn vì quá sợ hãi và đau đớn. Kể từ đó trường Giáo Lý Chúa Ba Ngôi nên tôi đã tới ghi
tôi nguyện với lòng sẽ luôn sống gắn bó với Chúa danh với Cha Chữ lúc đó còn là Thầy và là người
và Mẹ Maria suốt cuộc đời còn lại của tôi.
sáng lập ra trường Giáo lý Việt ngữ Chúa Ba
Sống trong trại tị nạn ở Philippine đúng một năm Ngôi. Khi đưa bé Mai đi học Giáo lý và Việt ngữ,
thì chúng tôi được đi qua Mỹ theo diện con của tôi xin phép thầy Chữ cho tôi ngồi trong lớp với
quân nhân VNCH. Cậu mợ tôi sống ở bé Mai để tìm hiểu thầy cô dạy những gì để biết
Pennsylvania đã giúp kiếm một gia đình Mỹ theo cách dạy thêm bé Mai ở nhà. Tôi thương các con
đạo Lutheran bảo trợ cho bốn anh em tôi. Gia đình tôi lắm, vì các con tôi có thể hy sinh tất cả. Tôi
bảo trợ rất tốt, họ cho bốn anh em tôi sống chung muốn các con tôi phải biết Chúa, thương Chúa
với họ, dạy chúng tôi tiếng Anh. Họ còn cho tôi và như tôi. Mỗi tuần tôi đều ngồi trong lớp và quan
em trai vào trường trung học còn hai anh trai tôi sát mà thấy thương cô giáo và các em nhỏ. Cô
giúp họ làm công việc trong cửa tiệm. Thời gian giáo vừa dạy vừa giữ trật tự trong lớp vì các em
chúng tôi sắp qua Mỹ thì Chị Hai tôi giúp các chị, phá và ồn ào. Tôi không thể ngồi yên nên đã giúp
em gái và Bố tôi vượt biên. Tất cả đều trốn thoát giữ lớp im lặng và giúp các em làm các sinh hoạt
qua tới Indonesia và Malaysia rồi sau đó đều được trong lớp. Tôi đã bất đắc dĩ trở thành trợ giáo. Vì
đi qua Mỹ. Mùa Hè 1980, gia đình tôi được đoàn thấy tôi tới trường đều đặn, Thầy Chữ kêu gọi tôi
tụ ở tiểu bang Rhode Island. Cha chánh xứ ở tham gia vào làm giáo viên. Lúc đó tôi đắn đo lắm
Providence rất tốt kêu gọi giáo dân giúp đỡ gia vì tôi chưa bao giờ dạy ai ngoại trừ con tôi. Hơn
đình tôi. Họ mang tới đầy đủ những thứ cần dùng nữa là một Kỹ Sư của một hãng lớn nên việc làm
cho một gia đình. Chúng tôi cảm động vui mừng tôi rất bận. Tôi đã làm hơn 50 tiếng một tuần và
74