Page 74 - KY YEU 20 NAM CTGLVN Gx ChuaBaNgoi
P. 74

Tôi  sinh  ra  và  lớn  lên  trong  một  gia  đình  Công   kiếm sống qua ngày và cuối tuần thì bị bắt phải đi
           Giáo  Việt  Nam.  Tôi  rất  tự  hào  và  hãnh  diện  về   lao động ở vùng kinh tế mới. Nhờ biết hát và múa
           điều đó vì đã có 117 vị thánh đã đổ máu đào trên        nên tôi đã tham gia vào đoàn hát của phường thay
           mảnh đất quê hương Việt Nam vì Chúa KiTô. Gia           vì phải đi lao động chân tay.
           đình  tôi  rất  đông,  gồm  mười  người  con.  Tôi  có
           năm chị, hai anh và hai em. Bố tôi là một  quân         Vì lý tưởng đi tìm tự do, nên chị Hai của tôi đã
           nhân cao cấp  dưới quyền Tổng Thống Ngô Đình            kiếm  cách  cho  chúng  tôi  vượt  biển  theo  từng
           Diệm.  Ông  đã  từng  làm  quận  trưởng  Củ  Chi  và    nhóm nhỏ. Mùa Đông 1977, Chị Hai giúp hai anh,
           tỉnh trưởng Chương Thiện nên đã dạy dỗ chúng tôi        tôi và em út trai tôi vượt biên. Trong chuyến vượt
           rất nghiêm khắc theo kỷ luật nhà binh, bảo gì là        biển tìm tự do tôi đã là nhân chứng của hai phép lạ
           phải làm liền, không được cãi. Mẹ tôi thì rất hiền      mà Chúa và Đức Mẹ đã che chở và gìn giữ       bốn
           lành đạo đức, Mẹ dạy dỗ chúng tôi phải luôn yêu         anh em chúng tôi cho tới được vùng đất tự do bình
           thương và đùm bọc lẫn nhau. Mẹ tôi rất giỏi kinh        an.
           doanh chuyên về buôn bán nhà cửa nên gia đình           Em trai tôi khi mới bước lên tàu đã bị đau bụng ói
           tôi rất khá giả. Mẹ tôi buôn bán tảo tần khổ cực,       mửa, sốt, nằm rũ rượi không còn sức. Trong đêm
           rời nhà từ sớm và chiều tối mới về. Khi về tới nhà,     tối mịt mùng, một cơn sóng thật mạnh đã làm tàu
           Mẹ tôi ăn tối thật nhanh. Sau đó Mẹ cho chúng tôi       nghiêng qua một bên và hất em trai tôi rớt xuống
           đọc kinh. Mẹ dạy chúng tôi lần chuỗi Mân Côi và         lòng biển đen. Tôi đang nằm thiếp bên cạnh, tỉnh
           cầu nguyện. Mỗi sáng thứ bảy khi đi lễ nhà thờ,         dậy  khi  nghe  tiếng  nước  dội  ập  lên  người,  quay
           Mẹ  tôi  đều dâng  bó  huệ  thơm  cho  Đức  Mẹ. Mẹ      qua  thì  không  thấy  em  tôi  đâu.  Tôi  sợ  hãi  khóc
           cho  các  chị  tôi  tham  gia  vào  đội  binh  Legio    thét  lên  kêu  cứu  “Anh  Thành  ơi!  Thiện  đã  rớt
           Mariae. Mẹ còn dạy chúng tôi những bài học quý          xuống biển rồi!” Tôi khóc lớn, cầu khẩn Chúa và
           giá  biết  tha  thứ  và  yêu  người  qua  những  hành   Mẹ Maria cứu giúp em tôi. Anh Thành là người lái
           động bác ái của Mẹ. Mẹ tôi rất rộng lượng,  thỉnh       tàu nhanh trí quay tàu lại. Trong khoảnh khắc, em
           thoảng Mẹ đưa người ăn mày về nhà, cho tắm rửa          Thiện  tôi  đã  bơi  tới  và  bám  được  bên  hông  ghe
           sạch sẽ rồi cho họ mặc quần áo của Bố tôi. Mẹ nói       tàu. Tôi mừng rỡ ôm em khóc và tạ ơn Chúa và
           người vú dọn cơm cho họ ăn và bảo tôi múc gạo           Mẹ Maria.
           bỏ vào túi cho họ và tôi rất thích làm công việc
           này. Trong hàng xóm nếu ai cần sự giúp đỡ, Mẹ                                Lênh  đênh  trên  biển  khơi
           sẵn sàng giúp họ. Năm 1969, Mẹ tôi qua đời lúc                               suốt một tuần lễ không thấy
           42 tuổi vì bị xe vận tải tông khi Mẹ đi bộ trên vỉa                          bến  bờ  chỉ  thấy  nước  biển
           hè. Lúc đó tôi mới được sáu tuổi và đã khóc ngất                             mênh mông. Trên ghe không
           đi  vì  biết  Mẹ  tôi  không  trở  về  nhà  với  tôi  được                   có  đủ  nước  và  thức  ăn,
           nữa.  Tôi  được  các  Sơ  thương,  dỗ  dành,  nói  tôi                       chúng tôi phải tự uống nước
           đừng buồn và luôn cầu nguyện cho Mẹ con mau                                  tiểu  của  mình  để  sống  qua
           về với Chúa và Mẹ Maria ở trên trời.                                         ngày.  Chúng  tôi  bắt  đầu  lo
                                                                                        sợ  phải  chết  trên  biển  cả.
           Tháng 4 năm 1975, Sài Gòn và cả miền Nam bị                                  Phần  tôi  vì  bị  say  sóng,
           công sản xâm chiếm, Bố tôi phải trốn tránh ngoài                             không có nước uống và thức
           miền quê Phước Tỉnh Vũng Tàu để khỏi bị bắt đi                               ăn  nên  tôi  đã  bị  quá  mệt
           học tập cải tạo vì Bố biết Việt cộng muốn tìm và        không còn hơi sức nữa. May lúc đó có một tàu lớn
           giết Bố. Gia đình tôi lâm vào cảnh khốn cùng. Tất       đi tới, hỏi mới biết là tàu chở dầu của tổng thống
           cả tài sản bị Việt cộng lấy hết. Chúng kết tội Bố       Philippine. Thuyền trưởng biết chúng tôi là người
           tôi vì đã làm việc cho “chính quyền ngụy”. Chị em       Việt Nam vượt biển đi tìm tự do, nên ông thương
           chúng tôi bị đuổi ra khỏi nhà. Nhưng vì chị em tôi      hại dự định cung cấp cho thực phẩm và nước uống
           đã sinh hoạt trong ca đoàn và các sinh hoạt khác        để chúng tôi tiếp tục đi. Mọi người trên tàu tổng
           trong nhà thờ Chí Hòa nên cha chánh xứ thương           cộng 55 người già trẻ lớn bé đều khóc lóc, nhốn
           cho hoàn cảnh chị em chúng tôi. Cha cho trú ngụ         nháo xin cho được lên tàu. Vì mọi người dồn đứng
           trong một lớp học đã bị đóng cửa. Chị em chúng          qua một bên và phần khác do đợt sóng lớn từ tàu
           tôi phải đi bán thuốc lá, trà đá ngoài chợ trời để
                                                             73
   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78   79