Page 290 - BA CHUA MO
P. 290
288 | BÀ CHÚA MÕ - HUYỀN TÍCH VÀ ƯỚC VỌNG
- Kìa chị! Đáng lẽ chị em mình gặp nhau, chị phải cười
và vui lên chứ, sao mỗi lần gặp em, chị lại rưng rưng lệ thế?
Quỳnh Trân nâng dải tay áo lau hai hàng nước mắt,
sụt sùi:
- Từ ngày em khoác áo long bào, đội mũ đầu rồng,
thay cha trị vì đất nước, em vất vả chăm lo việc triều
chính, chị thấy em già đi nhiều, mắt đã có quầng thâm và
vết nhăn trên đuôi mắt. Chị thương em lắm, em hãy giữ
gìn ngọc thể nhé.
- Chị cứ yên tâm, nhờ thường xuyên luyện rèn thân
thể, đêm khuya em vẫn còn đọc sách, ban ngày thì thiết
triều giải quyết công việc không biết mệt. Mỗi lần đi kinh
lý xa, về các phủ, các huyện, dẫu ngồi thuyền vượt biển hay
cưỡi ngựa, em cũng không biết mệt là gì. Không sao đâu chị.
Chị cứ yên tâm.
- Chị biết thế. Ngày chị còn ở Hoàng cung, chứng kiến
các cuộc thi cưỡi ngựa, bắn cung, đấu vật... do Triều đình tổ
chức, em đều đoạt giải cao. Nhưng chị phục em nhất là văn
hay, chữ đẹp, ăn nói lưu loát, đối đáp, ứng xử thông minh,
khôn ngoan hơn người. Chị vẫn cứ nhắc em, đừng ỷ vào sức
khỏe mà lơ là chăm sóc, giữ gìn ngọc thể. Sức khỏe và tài đức
của em là báu vật của quốc gia và của thần dân trăm họ đó.
- Dạ vâng! Thưa chị. Em xin nhớ lời chị dặn dò, chị gái
yêu quý ạ.