Page 120 - Sáng Tạo - Bừng Cháy Sức Mạnh Bên Trong
P. 120
biết. Ông ấy đã gặp cái không biết và cái không thể biết. Ông ấy đã
từng ở trong không gian đó và từ không gian đó ông ấy đem tới
hương thơm mới. Chỉ hương thơm mới có thể được mang đi, nhưng
khi bạn đem hương thơm nào đó từ cái không thể biết, bạn biến đổi
toàn bộ phẩm chất của tâm thức con người trên trái đất.
Ông ấy có tính sáng tạo. Tôi sẽ gọi ông ấy là nghệ sĩ. Hay Phật,
Krishna, hay Lão Tử - đây là nh ng nghệ sĩ th c thụ! Họ làm cho
điều không thể được xảy ra. Điều không thể được là s gặp gỡ của
cái đã biết với cái không biết, s gặp gỡ của tâm trí với vô trí - đó là
điều không thể được. Họ làm cho điều đó xảy ra.
Bạn nói, "Nhưng trong khi từ bỏ kí ức tôi cũng phải từ bỏ cả
tưởng tượng sáng tạo của mình..." Không. Điều đó chẳng liên quan
gì tới tưởng tượng sáng tạo cả. Th c tế, nếu bạn gạt kí ức của mình
sang bên, bạn sẽ có tưởng tượng sáng tạo. Bạn không thể có tưởng
tượng sáng tạo nếu bạn bị quá nặng gánh với kí ức.
Bạn nói, "...vì tôi là nhà văn và mọi điều tôi viết ra đều có gốc rễ
trong điều tôi ghi nhớ." Thế thì bạn chẳng phải là nhà văn gì mấy
đâu. Thế thì bạn cứ viết về quá khứ, thế thì bạn cứ viết về luận văn.
Bạn không đem tương lai vào, bạn cứ viết các biên bản. Bạn là
người gi hồ sơ! Bạn có thể trở thành nhà văn, nhưng thế rồi bạn sẽ
phải tạo ra tiếp xúc với cái không biết - không phải là cái bạn nhớ.
Cái được ghi nhớ đã chết rồi. Bạn sẽ phải tạo ra tiếp xúc với cái
đang hiện hữu, không phải là cái bạn ghi nhớ. Bạn sẽ phải tạo ra
tiếp xúc với cái như vậy vẫn đang bao quanh bạn. Bạn sẽ phải đi
sâu vào trong hiện tại để cho cái gì đó của quá khứ cũng có thể
được mắc vào trong lưới của bạn.
Tính sáng tạo th c s không phải bắt nguồn từ hồi tưởng mà từ
tâm thức. Bạn sẽ phải trở nên ý thức hơn. Bạn càng ý thức, bạn
càng có cái lưới lớn hơn, và tất nhiên sẽ bắt được nhiều cá hơn.
Bạn nói, "Tôi tự hỏi - thế giới sẽ ra sao nếu không có nghệ thuật
và tưởng tượng sáng tạo, điều làm cho nghệ thuật thành có thể?"
Chín mươi chín phần trăm nghệ thuật không phải là nghệ thuật chút
nào, nó là rác rưởi. Hiếm khi có một công trình nghệ thuật, rất hiếm.
Nh ng người khác chỉ là kẻ bắt chước, nhà kĩ thuật - người có kĩ
năng, người tinh ranh, nhưng không phải là nghệ sĩ. Và chín mươi
chín phần trăm nghệ thuật biến mất khỏi trái đất sẽ là phúc lành -
bởi vì nó giống như việc mửa ra hơn là bất kì cái gì sáng tạo.