Page 122 - Sáng Tạo - Bừng Cháy Sức Mạnh Bên Trong
P. 122

bị nôn mửa, trong s  hành hạ lớn lao. Và hành hạ là sáng tạo riêng
                của nó.
                     Friedrich Nietzsche đã tuyên bố Thượng đế chết rồi. Ngày ông

                ấy tuyên bố Thượng đế chết, ông ấy bắt đầu trở thành mất trí - bởi
                việc tuyên bố của bạn rằng Thượng đế chết... Thượng đế không thể
                chết chỉ bởi tuyên bố của bạn. Tuyên bố của bạn chẳng làm ra khác
                biệt nào. Nhưng khoảnh khắc Nietzsche bắt đầu tin vào điều này,
                rằng Thượng đế chết, ông ấy bắt đầu chết, ông ấy bắt đầu mất đi s
                lành mạnh của mình. Một thế giới mà không có Thượng đế thì nhất
                định là một thế giới mất trí - bởi vì một thế giới không Thượng đế sẽ
                không có hoàn cảnh nào để trở thành có ý nghĩa.

                     Quan sát mà xem... Bạn đọc thơ; nh ng lời trong thơ chỉ có ý
                nghĩa trong ng  cảnh của bài thơ này. Nếu bạn lấy từ ra khỏi ng
                cảnh, nó không có nghĩa. Nó hay thế trong ng  cảnh đó! Bạn cắt ra
                một mẩu từ bức tranh - và nó không có nghĩa nào, bởi vì nó đã mất
                gốc rễ của nó trong ng  cảnh. Trong bức tranh nó đẹp thế; nó hoàn

                thành mục đích nào đó, nó có nghĩa nào đó. Bây giờ nó không có
                nghĩa.
                     Bạn có thể lấy đi một con mắt của tôi ra khỏi hốc mắt, và nó sẽ là
                con mắt chết, và sẽ không có nghĩa gì trong nó cả. Ngay bây giờ
                nếu bạn nhìn vào mắt tôi, có ý nghĩa lớn lao - bởi vì chúng tồn tại
                trong  toàn  bộ  ng   cảnh  của  tôi;  chúng  là  một  phần  của  bài  thơ,
                chúng là một phần của bức tranh lớn hơn. Nghĩa bao giờ cũng tham

                chiếu tới cái gì đó lớn hơn bạn.
                     Ngày  Nietzsche  tuyên  bố  không  có  Thượng  đế  và  Thượng  đế
                chết rồi, ông ấy trượt ra ngoài ng  cảnh. Không có Thượng đế con
                người không thể có ý nghĩa nào, bởi vì con người là thế giới nhỏ
                trong thiên sử thi vĩ đại của Thượng đế, con người là nốt nhạc nhỏ
                trong dàn nhạc vĩ đại của Thượng đế. Nốt nhạc nhỏ đó sẽ đơn điệu;

                nó sẽ làm chói tai, nó sẽ làm phát điên.
                     Đó là điều đã xảy ra cho Nietzsche. Ông ấy đã tin tưởng th c
                vào phát biểu của riêng mình. Ông ấy là người tin tưởng - người tin
                tưởng vào bản thân mình. Ông ấy tin rằng Thượng đế chết rồi và
                con  người  được  t   do  -  nhưng  ông  ấy  đơn  giản  trở  thành  điên,
                không t  do. Và thế kỉ này đã đi theo Friedrich Nietzsche theo cả
                nghìn lẻ một cách, và toàn thể thế kỉ này đã phát điên. Chưa bao giờ

                có thế kỉ nào khác trong lịch sử thế giới lại điên như thế kỉ này. Các
   117   118   119   120   121   122   123   124   125   126   127