Page 117 - Sáng Tạo - Bừng Cháy Sức Mạnh Bên Trong
P. 117

tượng sáng tạo? Th c tế, bạn càng có nhiều kí ức bạn sẽ càng ít
                tính sáng tạo - bởi vì bạn sẽ cứ lặp lại kí ức, và tính sáng tạo có
                nghĩa là cho phép cái mới xảy ra. Cho phép cái mới xảy ra nghĩa là

                gạt sang bên kí ức để cho quá khứ không can thiệp vào.
                     Để cái mới thấm nhuần vào bạn. Để cái mới tới và làm xúc động
                trái tim bạn. Quá khứ sẽ được cần tới, nhưng không phải bây giờ;
                quá khứ sẽ được cần tới khi bạn bắt đầu diễn đạt kinh nghiệm mới
                này. Thế thì quá khứ sẽ được cần tới bởi vì ngôn ng  sẽ được cần
                tới - ngôn ng  tới từ quá khứ. Bạn không thể phát minh ra được
                ngôn ng  ngay bây giờ - hay bạn phát minh nó, nó sẽ thành trò nói
                lảm nhảm; nó sẽ không có nghĩa gì cả. Và nó sẽ không phải là trao

                đổi, nó sẽ là chuyện nói líu lưỡi, nó sẽ là việc nói của đứa trẻ nít.
                Chẳng mấy tính sáng tạo sẽ bắt nguồn từ nó. Bạn sẽ nói điều vô
                nghĩa.
                     Nói ra ngôn ng  có nghĩa là cần thiết; ngôn ng  tới từ quá khứ.
                Nhưng ngôn ng  chỉ nên tới khi kinh nghiệm đã xảy ra! Thế thì hãy

                dùng nó như công cụ. Nó không nên cản trở bạn.
                     Khi bạn thấy hoa hồng nở trong mặt trời buổi sang sớm, thấy nó
                thôi. Để nó có tác động, cho phép nó đi sâu vào trong bạn. Để cho
                mầu hồng của nó làm mê mẩn bạn, tràn ngập bạn. Đừng nói điều gì,
                đợi đấy. Kiên nhẫn, cởi mở. Hấp thu. Để hoa hồng đạt tới bạn, và
                bạn đạt tới hoa hồng. Để có gặp gỡ, giao cảm của hai sinh linh - hoa
                hồng và bạn. Để có xuyên thấu, xuyên thấu lẫn nhau.

                     Và nhớ: hoa hồng càng đi sâu hơn vào trong bạn, bạn càng có
                thể  đi  sâu  hơn  vào  hoa  hồng;  nó  bao  giờ  cũng  cùng  tỉ  lệ.  Một
                khoảnh khắc tới khi bạn không biết ai là hoa hồng và ai là khán giả.
                Một khoảnh khắc tới khi bạn trở thành hoa hồng và hoa hồng trở
                thành bạn, khi người quan sát là vật được quan sát, khi tất cả mọi
                nhị nguyên biến mất. Trong khoảnh khắc đó bạn sẽ biết th c tại, tính

                như vậy của hoa hồng. Thế rồi nắm lấy ngôn ng  của bạn, nắm lấy
                nghệ thuật của bạn. Nếu bạn là hoạ sĩ, thế thì lấy chổi vẽ và mầu
                sắc và vải vẽ của bạn ra, và vẽ nó. Nếu bạn là nhà thơ, xô vào trong
                kí ức s  kiện của mình để tìm từ đúng sao cho bạn có thể diễn tả
                được kinh nghiệm này.
                     Nhưng  trong  khi  kinh  nghiệm  đang  xảy ra, đừng  nói  bên  trong
                mình. Việc nói bên trong sẽ là can nhiễu. Bạn sẽ không bao giờ biết

                được hoa hồng trong s  mãnh liệt và chiều sâu của nó. Bạn sẽ chỉ
   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121   122