Page 112 - Sáng Tạo - Bừng Cháy Sức Mạnh Bên Trong
P. 112
1. Kí ức và tưởng tượng
Thầy thường xuyên khẩn nài chúng tôi từ bỏ kí ức, để sống
trong ở đây bây giờ. Nhưng trong khi từ bỏ kí ức tôi cũng phải
từ bỏ cả tưởng tượng sáng tạo của mình, vì tôi là nhà văn và
mọi điều tôi viết ra đều có gốc rễ trong điều tôi ghi nhớ.
Tôi tự hỏi - thế giới sẽ ra sao nếu không có nghệ thuật và
tưởng tượng sáng tạo, điều làm cho nghệ thuật thành có thể?
Một Tolstoy không bao giờ có thể trở thành vị Phật được,
nhưng thế thì vị Phật có thể viết ra Chiến tranh và Hoà bình
không?
Bạn đã không hiểu tôi rồi, nhưng điều đó là t nhiên. Không thể
nào hiểu được tôi, bởi vì để hiểu tôi bạn sẽ phải vứt bỏ kí ức của
bạn. Kí ức của bạn gây can nhiễu vào. Bạn nghe lời tôi, và thế rồi
bạn cứ diễn giải nh ng lời đó theo kí ức của bạn, theo quá khứ của
bạn. Bạn không thể hiểu được tôi nếu bạn không ở đây bây giờ...
chỉ thế thì mới có gặp gỡ. Chỉ trong khoảnh khắc đó bạn mới ở cùng
tôi; bằng không, bạn có mặt vật lí ở đây, vắng mặt về tâm lí.
Tôi không bảo bạn vứt bỏ kí ức s kiện của bạn. Điều đó sẽ là
ngu ngốc! Kí ức s kiện của bạn là cái cần phải có. Bạn phải biết tên
mình, bố bạn là ai và mẹ bạn là ai và vợ bạn là ai và con bạn là ai và
địa chỉ của bạn; bạn sẽ phải đi về khách sạn, bạn sẽ phải tìm ra căn
phòng của mình. Kí ức s kiện không được ngụ ý tới - kí ức tâm lí
mới được ngụ ý tới. Kí ức s kiện không phải là vấn đề, nó là việc
hồi tưởng lại thuần tuý. Khi bạn trở nên bị ảnh hưởng về tâm lí, thế
thì vấn đề nảy sinh. Cố hiểu khác biệt này.
Hôm qua ai đó xúc phạm bạn. Lần n a người đó bắt gặp bạn
hôm nay. Kí ức s kiện là ở chỗ "người này đã xúc phạm mình hôm
qua." Kí ức tâm lí là ở chỗ thấy người đó bạn trở nên giận d ; thấy
người đó, bạn bắt đầu sôi lên. Và người đó có thể tới chỉ để xin lỗi
bạn; người đó có thể tới để tạ lỗi, để xin được tha thứ. Người đó có
thể đã hiểu ra sai lầm của mình; người đó có thể đã hiểu ra hành vi
vô ý thức của mình. Người đó có thể lại trở nên thân thiện với bạn,
nhưng bạn lại trở nên sôi sùng sục. Bạn giận d , bạn bắt đầu mắng
mỏ. Bạn không thấy khuôn mặt người đó ở đây bây giờ; bạn bị ảnh
hưởng bởi khuôn mặt ngày hôm qua. Nhưng hôm qua là hôm qua!