Page 14 - Sáng Tạo - Bừng Cháy Sức Mạnh Bên Trong
P. 14

lặng, bất hoạt được. Điều đó là không thể được đối với họ, điều đó
                cũng t a như cái chết. Họ phải hoạt động.
                     Du hành trong nhiều năm đã cho tôi nhiều cơ hội quan sát mọi

                người mà họ không biết, bởi vì đôi khi chỉ có mỗi một người ở cùng
                tôi trong khoang... Và người đó sẽ làm đủ mọi nỗ l c để lôi tôi vào
                nói  chuyện  với  người  đó  mà  tôi  thì  chỉ  nói  có  hay  không;  thế  rồi
                người đó sẽ vứt bỏ ý tưởng này. Rồi tôi đơn giản quan sát - một kinh
                nghiệm hay, và chẳng phí tổn gì! Tôi sẽ quan sát người đó: người đó
                mở va li - và tôi thấy rằng người đó chẳng làm gì cả - thế rồi người
                đó sẽ nhìn vào trong va li, đóng nó lại. Thế rồi người đó sẽ mở cửa
                sổ, và rồi đóng nó lại. Rồi người đó đi tới tờ báo, rồi người đó hút

                thuốc, rồi lại mở va li, sắp xếp lại nó, lại ra mở cửa sổ, nhìn ra ngoài.
                Người đó làm gì? và tại sao? Một thôi thúc bên trong, cái gì đó đang
                run rẩy bên trong người đó, trạng thái sốt của tâm trí. Người đó phải
                làm điều gì đó, bằng không thì người đó sẽ bị mất hút. Người đó
                phải  đã  là  một  người  hoạt  động  trong  cuộc  sống;  bây  giờ  có  một

                khoảnh khắc để thảnh thơi - người đó không thể thảnh thơi được,
                thói quen cũ cứ dai dẳng.
                     Tương truyền rằng Aurangzeb, hoàng đế Moghul, bỏ tù bố mình
                trong tuổi già của ông ấy. Bố của Aurangzeb đã xây d ng Taj Mahal
                -  Shah  Jehan.  Người  con  cầm  tù  ông  ấy,  phế  ngôi  ông  ấy.  Điều
                được nói tới, và được viết trong t  truyện của Aurangzeb, rằng sau
                vài ngày ... Shah Jehan chẳng còn lo nghĩ về việc tù đày n a bởi vì

                mọi thứ xa hoa đều được cung phụng. Đó là một cung điện, và Shah
                Jehan đã sống cũng như ông ấy đã sống trước đây. Nó không giống
                như nhà tù; mọi thứ ông ấy cần đều có cả. Chỉ một điều thiếu và đó
                là hoạt động - ông ấy không thể làm được gì. Cho nên ông ấy yêu
                cầu con mình Aurangzeb, "Thôi được, con đã cung phụng mọi thứ
                cho ta và mọi thứ đều đẹp cả. Chỉ mỗi một điều ta sẽ biết ơn mãi

                mãi nếu con có thể làm và đó là, đưa ba mươi đứa trẻ tới đây. Ta
                muốn dạy chúng."
                     Aurangzeb  không  thể  tin  được  vào  điều  đó:  "Sao  bố  mình  lại
                thích  dạy  ba  mươi  đứa  trẻ?"  Ông  ấy  chưa  bao  giờ  biểu  lộ  bất  kì
                thiên hướng nào là thầy giáo cả, chưa bao giờ quan tâm tới bất kì
                kiểu giáo dục nào, chuyện gì đã xảy ra cho ông ấy vậy? Nhưng ông
                ấy đã hoàn thành được ham muốn này. Ba mươi đứa trẻ được gửi

                tới  cho  Shah  Jehan,  và  mọi  s   đều  tốt  cả  -  ông  ấy  lại  trở  thành
   9   10   11   12   13   14   15   16   17   18   19