Page 151 - Sáng Tạo - Bừng Cháy Sức Mạnh Bên Trong
P. 151

Để hiểu lí thuyết tương đối, bạn không cần trở thành một Albert
                Einstein, không. Bạn chỉ phải có mức độ thông minh trung bình, có
                thế thôi. Nếu bạn không quá chậm hiểu, bạn sẽ hiểu nó.

                     Nhưng để hiểu ý nghĩa của Zarathustra, bạn sẽ phải trở thành
                một Zarathustra - ít hơn thế sẽ không có tác dụng. Bạn sẽ phải tạo
                ra nó lần n a. Và từng cá nhân phải cho sinh thành ra Thượng đế,
                ra ý nghĩa, ra chân lí; từng người phải trở nên mang thai với nó và
                trải  qua  nỗi  đau  sinh  nở.  Từng  người  phải  mang  nó  trong  bụng
                mình, cảm thấy nó  bằng  dòng  máu  riêng  của  mình, và chỉ  thế thì
                người ta mới phát hiện ra.
                     Nếu bạn không thể thấy bất kì ý nghĩa nào trong cuộc sống, bạn

                phải chờ đợi thụ động để ý nghĩa tới... nó sẽ không bao giờ tới. Điều
                này đã là ý tưởng của các tôn giáo quá khứ, rằng ý nghĩa đã có đó
                rồi. Nó không có đâu! T  do có đó để tạo ra nó, năng lượng có đó
                để tạo ra nó. Cánh đồng có đó để gieo hạt mầm và thu hoạch mùa
                màng. Tất cả đều có đó - nhưng ý nghĩa phải được tạo ra. Đó là lí

                do tại sao việc tạo ra nó là lại vui vẻ thế, phiêu lưu thế, c c lạc thế.
                     Cho nên điều đầu tiên: tôn giáo phải có tính sáng tạo. Mãi cho tới
                giờ, tôn giáo vẫn còn rất thụ động, gần như bất l c. Bạn không trông
                đợi một người tôn giáo có tính sáng tạo. Bạn chỉ trông đợi người đó
                nhịn ăn, ngồi trong hang, dậy sớm buổi sáng, tụng mật chú... và cái
                loại việc ngu xuẩn này. Và bạn được hoàn toàn thoả mãn! Người đó
                đang làm gì? Và bạn ca ngợi người đó bởi vì người đó cứ nhịn ăn

                dài dài. Có thể người đó là kẻ bạo ác; có thể người đó thích t  hành
                hạ mình. Người đó ngồi đó khi trời lạnh băng giá, trần trụi, và bạn ca
                ngợi người đó.
                     Nhưng phỏng có ích gì, giá trị gì ở trong việc đó? Tất cả mọi con
                vật trên thế giới đều ở trần trong cái lạnh băng giá - chúng không
                phải là thánh. Hay khi trời nóng, người đó ngồi dưới mặt trời nóng,

                và bạn ca ngợi người đó. Bạn nói, "Trông kìa! đây mới là khổ hạnh
                lớn lao." Nhưng người đó đang làm gì? Đóng góp của người đó cho
                thế giới này là gì? Người đó đã bổ sung thêm cái đẹp gì cho thế giới
                này? Người đó đã thay đổi thế giới này chút ít nào chưa? Người đó
                đã làm cho nó ngọt bùi, thơm tho thêm chút ít nào không? Không,
                bạn không hỏi điều đó.
                     Bây giờ, tôi bảo bạn, điều này cần phải được hỏi. Ca ngợi một

                người bởi vì người đó đã tạo ra bài ca. Ca ngợi một người bởi vì
   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156